Hứa
Kinh Hoa tỉnh ngộ: "Thì ra người vẫn luôn chọc ta tìm vui vẻ.”
Tựa
như trước kia nàng trêu chọc con chó chăn cừu ngốc nghếch kia, giả vờ ném
xương, chó chăn cừu đuổi theo nhưng không tìm được cái gì, bởi vì nàng căn bản
không ném, xương cốt còn giấu ở trong tay áo. Khi đó nàng luôn đặc biệt vui vẻ,
hi hi ha ha, có thể chọc chó ngốc nửa ngày, nhưng hiện tại…
Hứa
cô nương dừng chân, xắn tay áo: “Nếu người không phải là Đại Hoàng tử điện hạ,
hiện tại đã chảy máu mũi rồi.”
Đại
Hoàng tử điện hạ: "..."
Nhìn
nắm đấm đưa đến chóp mũi mình khua tay múa chân, Lưu Diễm nghiêng người né
tránh, tiếp tục đi về phía trước: “Nếu ta không phải là đại Hoàng tử, muội sẽ
phải tự mình đi tìm phụ hoàng đòi ngựa.”
"…”
Được, nể mặt ngựa, Hứa Kinh Hoa thu hồi nắm đấm, đuổi theo hỏi: “Nương nương
nói cho người biết không?"
"Cái
gì?"
"Nhạn
Môn Thái Thú Hành!"
Lưu
Diễm hừ một tiếng: "Ta không nói muội, muội còn tự mình nhắc tới.”
"Nói
gì?"
"Nói
đi là đi, ngay cả chào hỏi cũng không, chỉ để nương nương chuyển lời cho ta một
câu mình biết đọc thơ, muội còn ra vẻ rất hợp tình hợp lý."
Hứa
Kinh Hoa: "Ách... Ta không biết hôm qua mình sẽ đến nhà mới! Nương nương
bảo ta đi bố trí phòng ốc, ta còn có thể không đi sao?”
Lưu Diễm quay đầu nhìn nàng
hỏi: "Vậy có phải muội sẽ không trở về cung Khánh Thọ ở không? "
“Đúng
vậy, đồ đạc đều mang ra khỏi cung rồi."
"Vậy
ngoại trừ học thuộc lòng thơ, không còn lời nào muốn nói sao?"
Hứa
Kinh Hoa và Đại Hoàng tử điện hạ nhìn nhau trong chốc lát, chột dạ quay đầu lại
nhìn phí ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).