Nghe một câu như vậy, căn phòng càng trở nên yên tĩnh chưa từng có. Quách Chiêu nói được nửa câu thì ngưng, bác Lý bưng dĩa trái cây ra cũng khựng lại.
Thậm chí Bùi Minh Tiêu chuẩn bị ăn cơm cũng không ăn nữa.
Ba người lẳng lặng nhìn Khương Hựu.
Khương Hựu cảm giác mình như con khỉ nhốt trong lồng sở thú, ngay sau đó hắn tỉnh táo lại ---
Đ* má!
Lúc nãy nửa tỉnh nửa mê, mình hình như... lỡ nói ra suy nghĩ trong đầu rồi!
Vụ gì đây?! Chậm phát triển hả?!
Khương Hựu ngồi bật dậy, đọc thần chú trong lòng: Bùi Minh Tiêu bị điếc, Bùi Minh Tiêu bị điếc, Bùi Minh Tiêu bị điếc...
Đáng tiếc chuyện không như ý muốn, Bùi Minh Tiêu không những không điếc mà còn nghe rất rõ, hắn sờ sờ lông mày trái nói, "Không nhìn ra cậu quan tâm tôi vậy."
"Hả?" Khương Hựu giả ngu, "Lúc nãy em mơ thấy giấc mơ lạ lắm, em nói mớ gì sao?"
Bùi Minh Tiêu cong khóe miệng, trông như miệng cười nhưng tâm không cười, không có ý muốn phát biểu.
Khương Hựu đành phải đẩy đi nói chuyện khác, "Mấy giờ rồi, tới giờ ăn cơm chưa? Ủa, trợ lý Quách cũng ở đây hả, tôi không thấy anh. Anh tới đúng lúc đó, dạo này nhiệt độ giảm nhanh, tôi cũng mua cho anh một chiếc khăn choàng... Đừng khách sáo, cầm đi, ban ngày xin chăm sóc anh nhà tôi nha!"
Làm một hơi nói xong, Khương Hựu mặc kệ Quách Chiêu có chịu nhận không, nhét hộp quà vào ngực đối phương. Không thèm mang dép, chạy đi như bay, biến mất.
Quách Chiêu ôm cái hộp, ngơ ngơ quay sang nhìn chủ tịch nhà mình, "Bùi tổng..."
Nói tới đây, lời muốn nói đột nhiên nghẹn lại.
- -- Bởi vì hắn phát hiện, chủ tịch nhà hắn đang cong mi mắt, một kiểu không hề tra xíu nào.
Hình như đang... cười.
Đi theo Bùi Minh Tiêu đã lâu, hắn không thấy người này cười được mấy lần, giống như cười là một thứ gì đó rất xa xỉ vậy. Rõ ràng trông rất gì và này nọ, nhưng bản mặt thì đơ ra như người máy.
Một lát sau, Bùi Minh Tiêu chậm rãi nói, "Nếu tặng cho cậu, thì cậu cứ nhận đi."
Quách Chiêu: QAQ
Vậy tặng đồ dương gian cho tui đi được không?!
... jongwookislove.wordpress.com
Mấy ngày hôm sau, Khương Hựu mua cà phê trà bánh đem lên công ty cho nhân viên, trái cây ngày nào cũng ê hề, quà vặt chưa bao giờ hết.
Phòng sales là phòng có tiền lương cao nhất công ty, mọi người bình thường không thiếu trái cây, nhưng trái cây của mà Khương Hựu mua là đồ ngon, vừa mới được đưa lên từ vựa, trái cây trái mùa hay loại nào đắt là mua.
Đồ đắt tiền đương nhiên là đồ ngon rồi, hộp cherry năm trăm một kg để trong phòng giải khát, màu sắc có tím hồng đỏ, mùi trái cây thoang thoảng bay trước mũi mọi người.
Lúc dọn văn kiện đi qua, Tĩnh Hương không nhịn được, cầm một trái bỏ vào miệng, rồi trái thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Chuyện này sợ nhất là có người mở đầu, cô thấy ăn ngon, mấy nhân viên nữ khác trong phòng cũng đi tới, phòng giải khát càng ngày càng đông.
Hoắc Văn Đông: "Các cô tụm năm tụm bảy làm cái gì vậy?"
Mọi người: "Ăn trái cây. Cherry mắc như vậy, cả đời không được ai mời chắc cũng không bao giờ được ăn, anh nếm thử không?"
"..." Hoắc Văn Đông xoay mặt bỏ đi.
Cật nhân chủy đoản(1), với lại mấy hôm nay Khương Hựu yên lặng, thậm chí phòng làm việc cũng ít ra, mọi người trong lúc vô tình quên đi thiết lập "hung hăng càn quấy ăn hiếp Hoắc Văn Đông".
(1) Câu đầy đủ là cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ đoản: Ăn đồ của người khác thì không thể bất mãn với người ta, nhận đồ của người khác thì phải nhún nhường.
Gặp trong thang máy thì sẽ chủ động chào hỏi hắn, lúc rảnh rỗi cũng sẽ tám chuyện với hắn, Khương Hựu không hề ra dáng cấp trên, lúc người khác nói hắn sẽ dùng đôi mắt ướt át nhìn đối phương, đồng điếu bên miệng mơ hồ lộ ra, đứng nghe rất chân thành nghiêm túc.
... Em trai, xin đừng dùng ánh mắt này nhìn chị có được không?
Mấy chị sẽ lầm đường lạc lối đóoooo!
Buổi trưa, Khương Hựu đã ăn chán mấy quán xung quanh Norns rồi, định xuống căn tin ăn cơm.
Căn tin nằm ở tầng B1, lúc hắn xuống thì đã hơi trễ, người xếp hàng mua cơm đã rất dài.
Tĩnh Hương đứng cách hắn không xa lắm, đang đứng cùng một cô gái tóc ngắn, chắc là bạn ở phòng khác.
Cô gái tóc ngắn dùng cùi chỏ chọt Tĩnh Hương, "Nghe nói phòng của bà có thực tập sinh mới rất đẹp trai hả?"
Tĩnh Hương: "Rất đẹp trai, nhưng không phải thực tập sinh --- mà là phó phòng mất tích cả năm qua đã quay lại rồi."
"Trời! Bao nhiêu tuổi? Là người như thế nào? Bà có muốn nhân cơ hội tìm tình yêu chốn công sở hôn~ hí hí"
"Mới hơn hai mươi, tính tình cũng tốt. Nhưng mà tui không muốn chuyện tình công sở gì với người ta đâu, tui không xứng huhuhu"
Lúc đi ngang qua khu đứng chờ, nghe tiếng cười ríu rít nói chuyện ồn ào của các cô, Hứa Tri bực dọc gãi đầu.
Công ty sắp tiêu tới nơi mà giờ còn có tâm trạng bàn những thứ không đâu, không bằng lo mà nghĩ cách tăng công trạng kia kìa.
Kết thúc màn chiến đấu cơm trưa, Tĩnh Hương và cô gái tóc ngắn vừa đi về phía thang máy vừa bàn về anh đẹp trai, bất thình lình thấy một bóng lưng quen thuộc.
"Nhìn đi nhìn đi, đó là phó phòng của tụi tui đó!" Tĩnh Hương nhỏ giọng gọi.
"Trùng hợp vậy, để tui đi coi thử... Trời mẹ, đẹp trai dữ dậy má, tui còn tưởng là minh tinh nào đó! Thiệt hâm mộ bà ngày nào cũng được nhìn trai đẹp, còn biết ăn mặc nữa. Đôi giày trai đẹp mang là đồ thiệt hả? Idol của tui mấy bữa trước mới đăng insta, nói không mua được đôi này!"
Cô gái tóc ngắn kích động muốn xỉu, mà ngày ngày gặp trai đẹp, Tĩnh Hương đã quen rồi, ném cho cô ánh mắt trách móc, "Chắc là thật, tuần trước cậu ấy mới tặng cho mỗi người trong phòng tui một chiếc khăn choàng hãng B. Mấy chục ngàn có thể tặng cho người lạ, có đôi giày chẳng lẽ không mua được?"
"Đừng nói đừng nói nữa, để tui xin chuyển qua phòng của bà!"
Vì thế ước chừng một buổi trưa, tin tức "phòng sales có một phó phòng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền" truyền khắp công ty, khiến cho nhân viên các phòng tụ tập vây xem. Có người thậm chí còn hối lộ nhân viên phòng sales để nhìn Khương Hựu một cái.
Trong lúc có cơ hội kiếm nhiều tiền, nhân viên phòng sales tám với nhân viên phòng khác, có cảm giác vượt trội hơn người ta.
- -- "Ti thảo(2)" ở trong phòng chúng tôi, mấy người có không?
- -- "Ti thảo" hôm nay cười với tôi, hâm mộ chưa?
- -- "Ti thảo" mời tôi ăn kem Godiva, mấy người có nằm mơ cũng không dám nữa.
- -- "Ti thảo"...
(2) Ti thảo giống như giáo thảo nhưng dành cho nơi công sở, còn giáo thảo là gì thì nó giống hoa khôi nhưng dành cho nam.
Dĩ nhiên những cái này đều là sau đó, sau khi tạm biệt cô bạn tóc ngắn ở tầng ba, Tĩnh Hương đuổi theo Khương Hựu, "Phó phòng Khương!"
Khương Hựu dừng chân, cười nói, "Giờ nghỉ trưa đừng gọi phó phòng, chúng ta cũng cỡ tuổi nhau, cứ gọi là Dữu tử được rồi."
"Tôi, tôi có thể gọi nickname của cậu?"
"Dĩ nhiên, đúng rồi, tôi thấy chị sáng nay bận rộn chạy tới chạy lui, có cần tôi giúp gì không?"
Trời ơi, nam thần không chỉ cho cô gọi nickname mà còn giúp cô làm việc nữa, đầu óc Tĩnh Hương choáng váng như muốn tan thành tương, nước mắt hạnh phúc thiếu chút nữa chảy ra từ khóe miệng.
Nhưng cô nén lại, lau lau miệng, từ chối, "Không cần, sáng nay tôi gõ tài liệu cho buổi họp, không có kỹ thuật gì cả, đã làm xong rồi."
Khương Hựu: "Họp?"
"Ừ! Phòng của chúng ta cứ một tuần họp một lần, không có gì bất ngờ thì sẽ diễn ra vào chiều thứ sáu." Dừng một chút, Tĩnh Hương nhích lại gần Khương Hựu, nhỏ giọng nói, "Mấy buổi họp gần đây sắc mặt trưởng phòng không tốt lắm, buổi chiều chắc lại muốn mắng người, cậu chuẩn bị tinh thần đi nha."
Giữa các đồng nghiệp, chỉ có "người của mình" mới nói xấu cấp trên với nhau, đồng điếu bên miệng Khương Hựu hiện ra sâu hơn, "Cám ơn chị nhắc nhở, tôi sẽ để ý."
Vừa nói vừa đi, hai người đã lên tầng bốn. Tĩnh Hương đỏ mặt, vừa định tám chuyện tiếp với Khương Hựu thì đột nhiên đứng im tại chỗ.
"Trợ lý Hứa!"
Trợ lý họ Hứa của Norns chỉ có một người, Khương Hựu xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy mục tiêu của chuyến đi này --- Hứa Tri.
Cô đóng sầm cửa phòng trưởng phòng Trần, như là mới phát cáu với đối phương, mặt đỏ tía tai, sắc mặt nặng nề.
Trông Hứa Tri có vẻ tiều tụy hơn lần gặp ở trung tâm thương mại, không biết gần đây đã gặp chuyện gì.
Khương Hựu có thể thấy cô, cô đương nhiên là thấy Khương Hựu, dừng chân.
... Sao người này lại ở đây?
Lúc Khương lão gia nhét Khương Hựu vào công ty, cô đang làm ở phòng khác, không lâu sau thì Khương Hựu nghỉ phép, cho nên cả hai chưa từng đụng mặt ở công ty.
Lúc này gặp lại, Hứa Tri vẫn canh cánh trong lòng chuyện mua túi hôm đó, lại sợ có quan hệ gì với Khương Hựu, há miệng muốn nói lại thôi, trong lòng xoắn xuýt vô cùng.
Không đợi cô xoắn xuýt xong, Khương Hựu cũng như Tĩnh Hương, chẳng qua chỉ gật đầu chào một cái, "Trợ lý Hứa."
Nói xong thì đi thẳng.
Giống như chuyện giải vây cho cô hôm đó chỉ là tiện tay, không có mang mục đích gì, cũng không muốn làm thân với cô.
Hứa Tri đứng tại chỗ, nhìn bóng người cao gầy đi xa, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
... jongwookislove.wordpress.com
Đúng như lời Tĩnh Hương nói, vào hai giờ chiều trưởng phòng Trần triệu tập mọi người vào họp.
Cuộc họp được làm trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc, máy chiếu đã mở sẵn. Trưởng phòng Trần ngồi đối diện màn chiếu, Khương Hựu và Hoắc Văn Đông ngồi hai bên.
Thấy người đã đến đông đủ, mặt trưởng phòng còn dài hơn cả lừa, "Có biết lần này chúng ta họp về cái gì không?"
Bình thường mọi người trong phòng sales miệng lưỡi lanh lợi nói chuyện với khách hàng, bây giờ thì ai cũng câm như hến, chỉ có Hoắc Văn Đông nói, "Dạ biết."
"Nếu biết thì tôi nói sơ thôi, lấy cái đầu ra mà nghe."
Trưởng phòng Trần mở hồ sơ ra, "Tháng mười Norns thu được 3,59 triệu, trong đó phòng sales hoàn thành 2,66 triệu. Từ đầu năm đến giờ, Norns thu tổng cộng 40,4 triệu, trong đó phòng sales hoàn thành 29,32 triệu..."
Nghe một hồi, Khương Hựu đã rõ, trưởng phòng Trần đang đọc tình hình kinh doanh trong năm nay của Norns.
Chỉ là... doanh thu một năm chỉ có 40 triệu, có phải hơi thấp rồi không?
Theo kích cỡ của Norns mà nói, 40 triệu chỉ đủ làm vốn vận hành, thậm chí còn lỗ nữa. Dù sao tôn chỉ hàng đầu của Đông Huy là "làm đồ chất lượng", sản phẩm của Norns không được kém, giá vốn tất nhiên là cao hơn các sản phẩm cùng loại ở thị trường.
Quả nhiên, giọng của trưởng phòng càng ngày càng trầm, "Căn cứ theo thống kê năm ngoái, Norns đã lỗ 16,9 triệu ; tính tới năm nay, lãi ròng trong ba quý đầu năm đã âm mất 20 triệu, dự tính đến cuối năm sẽ âm 25 triệu --- Có nghe hết chưa?"
Truỏng phòng Trần ném tài liệu lên bàn, "Bỏ đi hai người lo công việc nội bộ, chín quản lý khách hàng còn lại có công trạng như thế này hả? Làm trò gì vậy, chơi đồ hàng à?"
"Tay không với tới hay miệng không biết nói? Không biết tìm khách hàng à? Không biết đi gọi đặt đơn à? Lúc trước từng làm sales chưa?"
"Lúc vào làm thì tự khen mình lên tận trời, tôi còn tưởng nghiệp vụ các anh các chị giỏi dữ lắm, bây giờ nhìn đi, công ty lỗ bao nhiêu đây tiền! Một năm hơn 20 triệu, các anh các chị không thấy xấu hổ thì tôi cũng mất mặt thay ba mẹ của các anh các chị!"
"À đúng rồi, tôi quên nói, hơn 20 triệu năm nay kiếm được, một mình Tiểu Hoắc đã hết 5 triệu, các anh các chị dùng cái đầu suy nghĩ giùm tôi đi. Tôi nói một lần, nếu đến cuối năm mà công ty vẫn lỗ, các anh các chị dọn dẹp đồ đạc, cút đi cho tôi!"
Trưởng phòng Trần nói rất nghiêm túc, không giống là đùa. Khi nghe hai từ "cút đi", mọi người ngồi trong phòng liền hiện rõ nét căng thẳng trên mặt.
Mấy năm gần đây việc kinh doanh của công ty càng ngày càng xuống dốc, nhất là phòng sales, bởi vì nhiều người, cạnh tranh rất khốc liệt, muốn tìm một công ty phúc lợi cao như Norns rất khó.
Chủ yếu là, cuối năm đang đến thời kỳ tổng kết của các công ty, không ai tuyển nhân viên mới. Nếu lúc đó bị đuổi thật, cộng thêm kỳ nghỉ tết, trước sau cộng lại là cũng hai tháng thất nghiệp.
Thành phố là chỗ vật giá leo thang, nếu như không có tiền thu vào, tiền nhà cũng không thể trả nổi.
Bầu không khí trong phòng họp tụt đến chạm đáy, tất cả mọi người cúi đầu không nói gì, chỉ có tiếng thở tức giận của trưởng phòng.
Khương Hựu quan sát sắc mặt của ông, phòng làm việc của hai người gần nhau, hắn thường xuyên nghe thấy trưởng phòng gọi điện thoại, sáng hôm nay còn cười cười nói nói với người ta, sao buổi chiều đã nổi giận đùng đùng rồi?
Còn nói "không làm ra được gì thì cút đi", chẳng lẽ... có liên quan đến chuyện Hứa Tri tới tìm ông hồi trưa?
Thân là người của Khương gia, đối với chuyện của tầng quản lý trong Đông Huy, Khương Hựu rõ hơn trưởng phòng Trần bọn họ nhiều, suy nghĩ một chút đã rõ chuyện bên trong.
Thân là người góp vốn bên ngoài duy nhất của Đông Huy, cha của Hứa Tri không có tiếng nói gì trong hội đồng quản trị, cũng không có quyền gì.
Chỉ có Norns là nơi duy nhất có thể xem là của ông, nhân cơ hội động tay động chân, nhân cơ hội thu tiền không có ai quản lý.
Nhưng người của Khương gia không ngu, nếu Norns tiếp tục lỗ vốn, chắc chắn sẽ đổi tổng giám đốc. Một khi đã đổi, ông sẽ không tìm được chỗ nào tốt như vậy để làm hoàng đế miệt vườn nữa.
Cho nên công trạng không tốt, phải cút đi không phải người của phòng sales, mà là hai cha con Hứa Tri.
Buổi trưa khi Hứa Tri đến tìm trưởng phòng Trần, chắc hẳn đã tạo không ít áp lực lên người ông.
"Mau mau mau, lập kế hoạch cho tôi." Trưởng phòng Trần ném tài liệu tới trước mặt mọi người, "Cũng nói đi, các anh các chị định hoàn thành như thế nào."
Mọi người không ngờ tới ông lại bắt làm kế hoạch luôn, không có ai chuẩn bị, hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Sắc mặt trưởng phòng Trần càng xấu hơn, lúc này Tĩnh Hương nhỏ giọng lên tiếng, "Hay thử tìm Hoa Viễn cho lại cơ hội không ạ? Nếu như lấy được đơn đặt hàng của Hoa Viễn..."
Không đợi cô nói xong, Hoắc Văn Đông đã cắt ngang, "Tĩnh Hương, cô làm văn chức, không biết nói chuyện với khách hàng khó như thế nào, Hoa Viễn chính là khách hàng khó nhất từ lúc tôi theo nghề đến giờ."
Trong giọng của hắn mang theo ý nhắc nhở, ai cũng nghe ra "làm văn phòng thì ngậm miệng vào".
Tĩnh Hương vốn nhát gan nên nói nhỏ, bị hắn nói như vậy thì im bặt, cúi đầu, không nói gì nữa.
"Thế à?"
Lúc này, dư quang của Khương Hựu để ý tới Tĩnh Hương đà điều cùng với Hoắc Văn Đông ngồi thẳng lưng, cả quá trình Khương Hựu không nói gì đột nhiên lên tiếng, "Còn hơn một tháng là tới cuối năm rồi, tìm khách hàng lớn thật sự rất khó, chi bằng chữa ngựa chết thành ngựa sống. Tôi cảm thấy, có thể tìm Hoa Viễn thử lại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT