Dịch Duy sau khi bị cưỡng ép kéo lên xe, một người đàn ông mạnh mẽ dùng sức che miệng Dịch Duy nói: "Ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu, cậu nếu thành thật một chút, chúng tôi sẽ không làm gì với cậu, cậu nếu không phối hợp, chúng tôi chỉ có thể đánh ngất cậu mang đi."

Dịch Duy nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, cậu không vùng vẫy nữa, cũng nhìn mấy người đàn ông khỏe mạnh kia gật đầu, người đàn ông khỏe mạnh kia thả lỏng tay che miệng cậu.

"Ông chủ các anh là ai?" Dịch Duy trong lòng vô cùng căng thẳng, cậu không biết những người này rốt cục có mục đích gì, sẽ hay không tổn thương cậu, cậu bây giờ thân thể đặc biệt, không thể chịu được một chút đối đãi bạo lực nghiêm trọng nào.

"Đến rồi cậu liền biết, chỉ cần cậu thành thật một chút, chúng tôi sẽ không làm gì cậu." Người đàn ông khỏe mạnh nói, rồi lấy đi điện thoại của Dịch Duy.

"Các người muốn mang tôi đi chỗ nào?" Dịch Duy lại hỏi.

Không có người trả lời câu hỏi của cậu, xe cấp tốc tiến về trước, Dịch Duy nắm chặt túi giấy trong tay, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Mặc kệ là ai dùng phương thức như vậy mang cậu đi, cũng mặc kệ đối phương có mục đích gì, cậu đều nhất định phải tận lực duy trì trạng thái tỉnh táo, nếu là hôn mê rồi, không biết những người này sẽ làm gì với cậu.

Xe dừng ở bên ngoài cửa một nhà hàng sang trọng khí thế, những người đàn ông khỏe mạnh kia ở phía sau và hai bên Dịch Duy, vây chặt cậu đi vào đại sảnh.

Lòng bàn tay Dịch Duy chảy ra không ít mồ hôi, bởi vì cậu có một loại dự cảm không tốt, người cậu phải đi gặp, rất có thể sẽ tổn thương đến cậu.

Dịch Duy cả người cứng ngắt đi, cũng lén lút chú ý tình huống xung quanh, muốn xem thử trước khi vào thang máy, là có hay không tính khả thi có thể chạy trốn. Nhưng sau khi trải qua nhanh chóng quan sát, cậu tiếc nuối phát hiện, tính khả thi chạy trốn hoặc gọi người khác cứu mạng để  giúp cậu chạy thoát gần như bằng không, bởi vì có năm người đàn ông khỏe mạnh bên cạnh, hơn nữa cậu có thể nhìn ra họ là vệ sĩ chuyên nghiệp, chỉ cần cậu vừa gọi, họ khẳng định lập tức làm cậu ngất.

Nếu như không mang thai, cậu cũng sẽ không căng thẳng và sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ nếu có chút sơ suất, đứa nhỏ của cậu rất có thể sẽ mất. Có lẽ nói, cậu vẫn là thoát không được vận mệnh kiếp trước không cách nào sinh ra đứa nhỏ này?

Đúng lúc trong lòng cậu xuất hiện một trận cảm giác vô lực, đằng trước người từ trong thang máy đi ra, khiến cậu thiếu chút gọi ra tiếng, còn may cậu khống chế được, chỉ có thể ném đi ánh mắt mãnh liệt hướng về phía người kia cầu cứu.

Cố Nhạc Sán cùng với trợ lý và vệ sĩ phía sau bước nhanh đến, bỗng nhiên nhìn thấy Dịch Duy, anh hơi sững sờ một lát, nhìn thấy được ánh mắt Dịch Duy rõ ràng đang cầu cứu, lại nhìn người hai bên và phía sau cậu, rất bình tĩnh vừa đi vừa tiến gần về phía bên kia.

Trong chớp mắt Cố Nhạc Sán giơ tay, Dịch Duy bộc phát sức lực toàn thân xông về phía anh, những người đàn ông khỏe mạnh bên cạnh cậu phản ứng cũng rất nhanh, lập tức liền đưa tay tóm cậu, Cố Nhạc Sán cũng tóm lấy một cánh tay khác của Dịch Duy, ở khoảng khắc Cố Nhạc Sán hành động, vệ sĩ phía sau anh cũng gần như lập tức theo bản năng liền đồng thời bao quây anh muốn bảo vệ anh.

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, người hai bên đều bắt đầu động tay, người bên kia muốn cướp đi Dịch Duy, mà Dịch Duy được Cố Nhạc Sán giữ lấy, vệ sĩ Cố Nhạc Sán vì bảo vệ anh ra tay ngăn cản những người kia cướp đoạt Dịch Duy.

Một cánh tay khác của Dịch Duy bị một trong những người đàn ông khỏe mạnh túm lấy, cậu căng thẳng mà cấp bách nhìn Cố Nhạc Sán cầu cứu nói: "Cứu tôi!"

Cố Nhạc Sán cũng từng huấn luyện, anh nâng chân lên đạp một cái, người đàn ông túm lấy Dịch Duy lập tức đau đến thả lỏng tay, Dịch Duy lập tức bổ nhào vào trong lòng Cố Nhạc Sán, ôm chặt eo anh không buông tay. Cố Nhạc Sán vừa động chân, những vệ sĩ kia của anh liền không khách khí nữa, mà vệ sĩ của Cố Nhạc Sán so với những người đàn ông khỏe mạnh kia lợi hại hơn nhiều, rất nhanh thì chế ngự bọn họ, từng người đều bị đè xuống đất không thể động đậy. Bảo vệ nhà hàng nhìn thấy tình huống này, đều đứng ở một bên không dám lại gần, cũng đã báo cảnh sát.

Cố Nhạc Sán vốn dĩ muốn đi tham gia một bữa tiệc rất quan trọng, nhưng anh cúi đầu nhìn Dịch Duy sắc mặt trắng bệch còn đang run rẩy, nửa ôm nửa kéo cậu đi vào thang máy, về đến trong phòng anh.

Dịch Duy vào đến trong phòng của Cố Nhạc Sán, bởi vì trong lòng nghĩ lại mà sợ, vẫn cứ như vậy ôm chặt Cố Nhạc Sán không buông tay, nếu như hôm nay không có ở chỗ này gặp được Cố Nhạc Sán, cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Được rồi, không có việc gì rồi." Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu an ủi.

"Điện thoại, điện thoại tôi bị họ cướp mất rồi." Dịch Duy còn có chút run rẩy.

"Tôi sẽ sai người giúp cậu lấy về." Cố Nhạc Sán nói.

Dịch Duy ở trong lòng Cố Nhạc Sán dần dần bình tĩnh lại, Cố Nhạc Sán ôm cậu ngồi xuống trên sofa, Dịch Duy lúc này mới thả lỏng tay vẫn luôn ôm chặt, đặt túi giấy ở trong tay lên bàn trà, hai tay chống ở trên chân che mặt mình.

"Những người kia là ai? Họ muốn làm gì với cậu?" Cố Nhạc Sán rót nước đặt đến trước mặt Dịch Duy.

"Tôi không biết, họ bỗng nhiên xuất hiện cưỡng ép kéo lên xe mang đến chỗ này, chỉ nói ông chủ họ muốn gặp tôi, cái khác gì cũng không nói." Dịch Duy uống miếng nước, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.

Cố Nhạc Sán ngồi với Dịch Duy một lát nói: "Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi, tạm thời không cần rời đi, tôi sẽ sai người canh giữ ở bên ngoài, những người kia rốt cục là người nào, tôi cũng sẽ sai người đi điều tra rõ."

Cố Nhạc Sán nhìn thời gian, đứng lên chuẩn bị rời đi, Dịch Duy cũng đứng lên theo, túi giấy đặt ở mép bàn trà bị cậu đụng phải rớt trên đất, tờ giấy bên trong toàn bộ đều trượt ra.

Cố Nhạc Sán nhìn thấy kí hiệu bệnh viện trên giấy, khom lưng nhặt lên mấy tờ giấy kia, Dịch Duy lập tức căng thẳng duỗi tay đi cướp, Cố Nhạc Sán tránh khỏi tay cậu, hai người gần như đều là hành động theo bản năng.

Cố Nhạc Sán nhìn thấy kết quả kiểm tra một cột kia viết số tuần mang thai, tay cứng đờ, sau khi nhiều lần xác nhận báo cáo kết quả kiểm tra, xoay đầu nhìn về phía Dịch Duy: "Cậu là ẩn song?"

Ẩn song chính là giới tính nam không cần thông qua phương pháp y học, có thể tự mình mang thai, ẩn song tồn tại rất ít, mà Dịch Duy là ẩn song chuyện này, chỉ có cậu và mẹ nuôi biết, cha mẹ ruột của cậu cũng không biết chuyện này.

"Việc mang thai, tôi...tôi chuẩn bị sắp nói cho anh biết." Dịch Duy vội vàng giải thích nói: "Tôi hôm nay mới đi bên việc kiểm tra xong, đã chuẩn bị sắp liên lạc với anh, cũng không tính toán muốn giấu diếm anh."

Cố Nhạc Sán đương nhiên sẽ không tin tưởng Dịch Duy nói cái gì không tính giấu diếm anh, nhất là hai hôm trước Dịch Duy gọi điện thoại nói muốn ở chỗ này du học, còn có vừa rồi hành động chuẩn bị cướp về báo cáo kiểm tra về.

"Nếu như tôi không có nhìn thấy cái này, cậu chuẩn bị lúc nào nói cho tôi biết?" Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Đợi đứa nhỏ sau khi lớn lên?"

Dịch Duy trong lòng hối hận bản thân vừa rồi tại sao phải đi cướp mấy tờ giấy kia, dù sao cũng chính là tính toán phải để cho anh biết, cậu vừa rồi thật sự là hành động theo bản năng, nhưng sau khi hành động như thế, mặc kệ cậu như thế nào giải thích, giống như đều không có sức thuyết phục nữa.

"Mặc kệ anh tin hay không, tôi là thật sự tính nói cho anh biết, bởi vì tôi cho rằng, anh có một nửa quyền quyết định, nhất định phải là chúng ta đều nhất định muốn đứa nhỏ này, tôi mới sẽ sinh đứa nhỏ này ra, tôi tuyệt đối sẽ không đơn độc quyết định sinh ra đứa nhỏ này." Dịch Duy nghiêm túc nói.

"Vừa rồi những người kia, là biết cậu mang thai rồi, cho nên mới cưỡng ép cậu mang đi?" Cố Nhạc Sán lo lắng nhìn Dịch Duy nói: "Họ có động tay với cậu không?"

"Tôi thật sự không biết họ rốt cục là tại sao muốn bắt tôi." Dịch Duy nói: "Họ ngoại trừ cưỡng ép tôi kéo lên xe, rồi mang tôi đến khách sạn này, không có làm gì khác với tôi."

Trợ lý của Cố Nhạc Sán đến ấn chuông cửa, nhắc nhở anh lại không xuất phát thì trễ rồi.

"Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi, bất cứ chỗ nào cũng không cần đi, đợi tôi trở về chúng ta lại nói chuyện." Cố Nhạc Sán nói.

"Tôi biết rồi, trước khi anh quay về, tôi sẽ không rời đi." Dịch Duy nghĩ thầm, cho dù cho phép cậu rời đi, cậu tạm thời cũng sẽ không rời đi, ai biết sau khi đi, sẽ hay không lại bị cưỡng ép mang đi, nói chung bây giờ nghe theo sắp xếp của Cố Nhạc Sán là an toàn nhất.

Sau khi Cố Nhạc Sán rời đi, Dịch Duy không kiệt sức ngồi tựa lên ghế sofa, lấy ra điện thoại bàn gọi điện thoại cho Mễ Tuyết, nói cho bà biết gặp được một người bạn, tạm thời không về nhà.

Cả người dần thả lỏng, Dịch Duy cảm thấy mệt mỏi rã rời, đi vào phòng, cởi giày trực tiếp nằm lên giường, đắp chăn lên liền ngủ rồi.

Ba tiếng sau, Cố Nhạc Sán tham gia xong tiệc trở về, đi vào trong phòng, nhìn thấy Dịch Duy đã nằm lên giường, đi qua ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt Dịch Duy ngủ say. Anh bởi vì không muốn kết hôn và vì để che giấu một việc, vẫn luôn công bố với bên ngoài bản thân không thể có đứa nhỏ, bác trai cả của anh chính là bởi vì nguyên nhân này cho nên nhận anh làm con thừa tự, anh công bố với bên ngoài bản thân không thể có con việc này, gần như không có người nghi ngờ.

Trong kế hoạch vốn dĩ của anh, tạm thời không có dự tính muốn đứa nhỏ, bỗng nhiên biết Dịch Duy mang thai con anh, trong lòng anh rất bất ngờ, nếu như quyết định muốn đứa nhỏ này, như vậy kế hoạch sau này rất có thể sẽ bị rối loạn, nhưng cho dù như thế, anh cũng vẫn là...muốn đứa nhỏ này.

Cố Nhạc Sán ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Dịch Duy nhìn thời gian rất lâu, anh giơ tay muốn vuốt xe gương mặt Dịch Duy nhưng lại lo lắng sẽ làm cậu tỉnh, tay giơ lên lại thu về.

Dịch Duy cũng không biết bản thân ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại tính toán nhìn thời gian, mở mắt ra liền nhìn thấy người ngồi bên giường.

"Anh về rồi." Dịch Duy ngồi dậy, thấy Cố Nhạc Sán mặc quần áo lúc rời đi, cho rằng anh vừa về.

Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy nói: "Trước tiên ăn tối, sau khi ăn xong chúng ta nói chuyện một chút."

+

"Được." Dịch Duy gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play