"Hm." Ngu Ái hỏi: "Vậy anh ăn mì gói nhé?"

Ứng Nghi che bụng. Từ khi lên xe, hắn chỉ ăn mấy cái bánh quy, gật đầu nói: "Ừm."

Rốt cuộc thì không muốn ăn thì vẫn phải ăn, không muốn nằm giường vẫn phải nằm, sớm biết thế còn chống cự làm gì?

Đêm xuống, lúc Ngu Ái sắp ngủ cảm thán, thật đáng tiếc hôm nay phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, đôi mắt còn không quên nhìn tra nam kia bằng toàn bộ tấm chân tình.

Cũng may cô đã nói 001 ghi lại toàn bộ phong cảnh kia, không thì thật đáng tiếc.

Ứng Nghi nhìn Ngu Ái đã ngủ say, chỉ có thể âm thầm thở dài.

Ái Ái hôm nay chăm sóc hắn đã quá vất vả rồi.

Ứng Nghi phát sốt một thân toàn mồ hồi, trên xe lại không có nơi tắm rửa, thật sự rất khó chịu. Lại là một đêm không ngủ, đầu vẫn đau. (Đáng đời =)))

Ngày hôm sau, 11 giờ sáng, rốt cuộc thì đã đến nói.

Sau khi xuống xe, Ứng Nghi liền muốn đi tới khách sạn rửa mặt trước, nhưng thấy Ngu Ái nhìn hắn, hắn chỉ có thể đỡ trán.

"Em sẽ không phải là không đặt khách sạn chứ?"

Ngu Ái lặc đầu: "Lúc đó đi vội quá, còn chưa kịp xem qua."

Ứng Nghi đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.

"A Nghi, anh không thoải mái sao? Em đưa anh tới bệnh viện trước nhé?" Ngu Ái lấy ra điện thoại xem map: "Em tìm bệnh viện gần nhất là ở đâu."

"Anh không sao. Chúng ta tìm nơi ở đi."

Hiện tại là mùa du lịch, Ứng Nghi chỉ có thể tìm được khách sạn nhỏ.

Nhìn phòng này chỉ có giường 1m5, huyệt Thái Dương hắn lại bắt đầu đau.

"Anh đi hỏi một chút xem còn phòng khác không."

"Ây!" Ngu Ái gọi lại: "Căn phòng này có gì không tốt chứ? Trang trí rất dị vực phong tình. Hơn nữa, ông chủ cũng nói rồi, không còn phòng khác."

Ứng Nghi thật sự là chịu không nổi nữa, chỉ muốn lết cái thân tàn này chạy, rốt cuộc vẫn chỉ có thể ở đây. Tắm rửa xong thì đến lúc ăn cơm. Cơm nước xong thì uống thuốc cảm rồi đi ngủ.

Chu Tuệ thấy Ngu Ái đăng bài, bên trong non xanh nước biếc, còn có ảnh chụp Ứng Nghi ngủ say.

Còn nhắn lại với cô ta bằng điện thoại Ứng Nghi: "Tiểu Tuệ, A Nghi ngủ rồi. Chúng tớ đang tuần trăng mật, có việc gì thì để chúng tớ về nói không được sao?"

Ngu Ái là nói cô ta không hiểu chuyện? (Ta cười vcc, còn không tự nhận thức đi má)

Chu Tuệ lập tức chụp màn hình, gửi cho Hàn Hạo Vũ.

'A Vũ, cậu nhìn xem Tiểu Ái với chồng ân ái chưa kìa. Tây Tạng phong cảnh không tồi a, tớ sớm đã muốn đi rồi. Hiện tại thì rảnh rồi, cậu có muốn đi chung không?'

Bên này Hàn Hạo Vũ nhìn tin nhắn Chu Tuệ, trước hết nói Lý ca đem hết công việc dời lại sau, đi máy bay đến Tây Tạng. Hắn cũng không rõ hắn gấp như vậy làm gì.

- --------- Giá khởi điểm một trái tim chân thành ~ -----------

Buổi tối, hơi thở ấm áp phả vào cổ Ứng Nghi, Ngu Ái ôm chặt lấy cơ thể hắn.

"Ái Ái, hôm nay anh ngủ ngày nhiều rồi, không còn buồn ngủ nữa. Hay em ngủ trước đi?" Ứng Nghi cứng đờ.

"Vừa lúc em cũng không ngủ được, chúng ta tâm sự chút được không?" Ngu Ái buông hắn ra, nói: "Chúng ta đã rất lâu rồi không thật sự nói chuyện với nhau."

Câu tiếp theo của Ngu Ái làm Ứng Nghi kinh sợ.

"Tin nhắn Chu Tuệ, em thấy hết rồi."

Ứng Nghi lập tức ngồi dậy: "Em thấy cái gì?" Mật mã điện thoại hắn Ngu Ái vẫn luôn biết, nhưng trước giờ cô ấy cũng không có điều tra, với lại, tin nhắn của hắn và Chu Tuệ đều đã xoá rồi.

Ngu Ái mở miệng nói: "Anh cùng với Chu Tuệ."

"Anh với cô ấy là bạn tốt, em sao lại suy nghĩ nhiều như vậy chứ." Ứng Nghi không cần nghĩ cũng nói ra câu này. Trước kia mỗi lần Ngu Ái không vui khi hắn cùng Chu Tuệ quá mức thân mật, hắn vẫn luôn nói như vậy.

"A Nghi, bạn tốt có thể làm loại chuyện này sao?" Ngu Ái đem tay áo lau đi nước mắt: "Sao anh lại làm như vậy?"

"Ái Ái."

Ứng Nghi hoảng hốt. Xem ra sự việc ngày tân hôn đã bị phát hiện rồi. Hắn muốn giúp cô lau nước mắt, Ngu Ái lại quay đầu đi.

Cô nức nở nói: "Anh vẫn luôn biết, em yêu anh nhiều thế nào mà. Em vẫn luôn chịu đựng."

Ngu Ái thanh âm càng cô đơn: "Lần này tới đây, là em muốn cùng anh ở bên cạnh nhau, sự việc kia em có thể coi như chưa từng xảy ra."

Ứng Nghi nhìn cô gái mình yêu, ngực hắn lại có chút đau lòng. Hắn yêu cô gái này, đây là điều không thể nghi ngờ. Nếu không phải ngày tân hôn đó....

"A Nghi. Chúng ta còn có tương lai không?" Ngu Ái thử thăm dò cho hắn cơ hội.

Ứng Nghi trầm mặc, hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.

"Kỳ thật, tới thời điểm này, em đã nghĩ kỹ rồi. Em yêu anh. Không muốn từ bỏ." Ngu Ái rút ra di động của mình, sau đó tắt máy.

"A Nghi, em đã suy nghĩ kỹ càng. Hơn 10 ngày ở Tây Tạng xem như là thời gian cuối cùng trước khi chúng ta chia tay. Nếu anh còn yêu em, sự việc kia em sẽ không đề cập đến. Nếu anh..."

Ngu Ái cắn môi, đỏ mắt nói: "Sau chuyến đi này chúng ta từ biệt nhau. Em sẽ nói chuyện với ba mẹ hai bên, em không muốn một người không yêu em trở thành chồng."

Ngực Ứng Nghi trở nên nặng nề, hắn sớm đã biết không thể gạt được Ngu Ái. Hắn nghĩ đến ngày đầu tiên tân hôn, lúc ấy Ngu Ái đã rất khác thường. Xem ra lúc ấy cô ấy biết rồi, là cô cho hắn thời gian suy nghĩ.

Ứng Nghi đem điện thoại đưa ra. Hắn cũng tính cho chính mình cùng Ngu Ái thời gian, trong những ngày này, từ từ suy xét.

[Đinh, hảo cảm Ứng Nghi +5]

Ngu Ái ôm lấy Ứng Nghi, mắt cười với hắn: "Ông xã, em yêu anh."

(Viết chương này mà ta thấy ớn lạnh quá trời.)

Trong lòng cũng vừa lòng, mọi chuyện đều theo kịch bản. Đối phó với nam nhân không quyết đoán, bắt buộc phải để hắn quyết định.

Đương nhiên, quyết định này phải để mình có lợi. Cô tính toán ở đây hơn mười ngày, đem giá trị hảo cảm Ứng Nghi tăng lên 90.

Ứng Nghi thằng tra nam này tra ở chỗ, cái gì cũng muốn, còn muốn giả làm thánh nhân. Hắn với nguyên chủ có 6 năm yêu nhau, muốn tăng hảo cảm cũng nhanh thôi.

- ------------- Sale ngập trời đây 10%---------------------

[Chủ nhân, toạ độ Hàn Hạo Vũ cho thấy, đêm qua hắn bay đến Tây Tạng, trước mắt đang ở sân bay.] 001 báo với Ngu Ái vị trí Hàn Hạo Vũ.

"Đã biết rồi, có việc gì báo cho tôi để tôi tránh đi."

"Ái Ái, chuẩn bị tốt chưa?" Ứng Nghi đã đem mọi thứ chuẩn bị tốt, dược phẩm, bình dưỡng khí.

Hiện tại bọn họ đi núi tuyết, cần đi đến đường quốc lộ 318.

Hắn đã nhớ ông chủ khách sạn thuê giúp bọn hắn một chiếc xe du lịch tự túc, thuận tiện để đồ dùng.

Lần này hắn đáp ứng thời gian ở bên Ngu Ái, không mang điện thoại, thời gian này chỉ có bọn họ như hình với bóng.

Ngu Ái nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. Bên ngoài gió thổi lớn, bên trong tuy ấm mà lạnh. (lạnh lòng)

"A Nghi, nơi này thật sự rất đẹp nha! Khó trách anh vẫn luôn muốn đến đây."

"Nếu em thích, anh đưa em đi khắp Tây Tạng." Ứng Nghi hiếm khi thấy Ngu Ái cao hứng như vậy, tâm tình cũng nhảy nhót lên.

"Em muốn cùng A Nghi ở bên nhau. Chẳng những là đi khắp Tây Tạng, còn muốn đi khắp đất nước, không!" Ngu Ái cười càng khoa trương: "Em muốn cùng ông xã của em đi khắp Thế giới!"

(Đọc đoạn này tự dưng buồn quá, nếu không phải đêm ngày hôm đó UN đi nhầm phòng thì giờ họ đã rất hạnh phúc rồi =(()

Cô gái ngồi trên ghế phụ cười tươi như hoa. Ứng Nghi cảm giác tim đạp giống như trở về thời điểm vừa mới cùng Ngu Ái yêu đương.

Bọn họ từ vương trường bên cạnh nhau đã là tiêu điểm, đều là học sinh giỏi. Bên ngoài cùng lý trưởng, ăn nhịp với nhau, được mọi người ngầm đồng ý mà ở bên nhau.

Nhưng theo thời gian trôi qua, ánh trăng treo trên bầu trời cũng sẽ dần ảm đạm. Chu Tuệ hào sảng, tuỳ tiện, cùng Ngu Ái ôn nhu hiểu chuyện càng khác biệt.

- -----------------------------------------------------

Hết chương ruiii, hẹn các bạn vào ngày mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play