Sáng ngày hôm sau, Sở Sinh Trang mở mắt tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn vừa có chút quen thuộc lại có chút xa lạ. Cô ngồi dậy, bước xuống giường nhìn ngó xung quanh thì xác định được chỉ có mình cô ở đây, sau đó liền bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Bên trong đã có người chuẩn bị sẵn bàn chải cùng kem đánh răng, còn có một tờ giấy nhớ dán trên chiếc gương trước bồn rửa mặt với nội dung: Em dậy thì xuống dưới nhà, anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi. Trong tủ có áo khoác, em nhớ mặc thêm áo ấm vào, đừng để bị cảm lạnh.
Sở Sinh Trang cầm tờ giấy nhớ lên đọc, cô ngắm nhìn những nét chữ mực đen in trên giấy mà khóe môi khẽ cong lên, một dòng cảm giác ấm ấp lại êm dịu chảy qua trong lòng. Cô không khỏi cảm thán chữ anh quả thực rất đẹp!
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong Sở Sinh Trang liền đi ra mở tủ quần áo, chọn lấy một chiếc áo khoác dáng dài rồi mặc vào, thời tiết hôm nay cũng lạnh quá mức rồi!
Đi xuống dưới nhà, vào phòng bếp liền trông thấy một phần bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, bên cạnh lại dán thêm một mẩu giấy nhớ: Bánh mì không có trứng nên em cứ yên tâm ăn nha, sữa nóng anh sợ nguội nên đã đựng trong ly giữ nhiệt, em nhớ uống hết đó.
Sở Sinh Trang khẽ mỉm cười, có lẽ là tối hôm qua anh đã để ý thấy cô bị nghén không ngửi được mùi tanh của trứng nên mới đặc biệt bỏ món trứng ốp la ra khỏi bữa sáng. Sở Sinh Trang vui vẻ cất cẩn thận mấy tờ giấy nhớ kia lại rồi ngồi vào bàn ăn sáng…
Ăn xong cô mang ly đĩa đi rửa rồi lại dạo một vòng quanh nhà. Căn biệt thự này nếu nhớ không nhầm thì trước đây Ngụy Thế Quân đã từng bắt nhốt cô lại trong lần anh lên kế hoạch cướp đi vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sở Trác từ tay Sở gia gia. Và còn căn phòng mà cô đã ngủ tối qua cũng chính là căn phòng đã giam giữ cô cách đây vài tháng.
Căn biệt thự cũng không quá lớn, phần nhiều diện tích đều để làm vườn hoa mà đặc biệt lại chỉ toàn là anh thảo muộn. Sở Sinh Trang thật sự thắc mắc rốt cuộc thì tại sao anh lại trồng nhiều loài cây này đến vậy? Dường như đi bất cứ đâu trong biệt thự cũng đều xuất hiện hình bóng của loài hoa này. Không chỉ có ở nơi đây, mà toàn bộ hòn đảo Sinh Thế đều được bao phủ bởi giống loài thực vật nở vào ban đêm ấy.
Sở Sinh Trang cứ thế đặt chân đến mọi ngóc ngách trong căn biệt thự, cô có nghe Ngụy Tô Linh trước đây nói rằng cứ mỗi khi có tâm trạng anh sẽ lại một mình đến nơi này, cũng không cho ai theo cùng, phải mấy ngày sau anh mới quay trở lại thành phố. Cô thật sự thắc mắc rốt cuộc thì ở nơi này đang ẩn chứa điều gì mà anh lại coi nó như một liều thuốc để chữa lành tâm hồn?
Đi mãi cuối cùng Sở Sinh Trang dừng chân trước một căn phòng nằm ở góc khuất cuối hành lang, như có điều gì đó đang thôi thúc, cô liền mở cửa bước vào. Khung cảnh bên trong lập tức khiến cô phải ngơ ngác, căn phòng này không giống với những căn phòng khác chỉ đơn thuần là phòng nghỉ dành cho khách, mà ở đây giống như một nơi chuyên để trưng bày tranh vẽ vậy.
Trên bốn bức tường lớn trắng xóa mỗi một chỗ trống đều được lấp đầy bằng một bức tranh, bốn mặt đều phủ kín bởi tranh vẽ trên giấy. Sở Sinh Trang mơ hồ bước vào, cúi xuống nhặt lên một bức vẽ đã bị rơi xuống nền nhà, lật ra xem. Trong tranh gương mặt người được vẽ sao trông quá đỗi quen mắt. Không chỉ quen thôi đâu mà chính xác thì người đó là cô, Sở Sinh Trang!
Lại nhìn đến những bức tranh khác được treo trên tường, nhân vật chính được vị họa sĩ kia chọn để đưa vào trong các tác phẩm của mình vẫn luôn chỉ có một người. Sở Sinh Trang đi đến ngắm nhìn từng bức vẽ một, tất cả đều là hình bóng của cô với các khung cảnh và hoạt động khác nhau, nét vẽ cũng vô cùng trau chuốt tỉ mỉ, ở góc giấy còn có một dòng chữ số hình như là ghi lại ngày hoàn thành bức tranh.
Sở Sinh Trang xem qua một lượt, cũng để ý đến ngày tháng ở cuối góc, có bức đã được vẽ cách đây tận chín năm và cũng có những bức mới được vẽ cách đây mấy ngày. Nhìn số tranh này khiến cô chợt nhớ đến bức vẽ được anh cất trong thư phòng ngày hôm đó khi cô vô tình trông thấy, cũng là bóng lưng của một người con gái mà cô đã cho rằng đó là bạch nguyệt quang trong lòng anh.
Căn biệt thự này theo như cô biết thì chính anh đã cho người xây dựng và cũng chỉ có một mình anh sống ở đây, vậy chủ nhân của những bức vẽ bằng chì này chắc hẳn cũng là anh. Nhưng tại sao anh lại vẽ cô? Thậm chí còn vẽ nhiều như vậy? Anh đã vẽ cô bắt đầu từ chín năm trước khi cả hai mới gặp nhau.
Không lẽ…Ngụy Thế Quân anh thích cô? Mà đã thích từ rất lâu rồi? Lý nào lại như vậy?
Sở Sinh Trang còn đang hoang mang vô định vì cái suy nghĩ vừa lóe lê trong đầu, cô lại nhìn đến mấy chậu cây anh thảo đặt trên thành cửa sổ phòng. Ý nghĩa của loài hoa này là tình yêu thầm lặng, là một mối tình đơn phương. Ngụy Thế Quân không phải không biết ý nghĩa của nó, mà nói một cách khác anh chính là đang mượn hoa để tỏ lòng! Ngụy Thế Quân anh đã thầm thương trộm nhớ một người con gái từ rất lâu về trước…
Trên mỗi chậu cây anh thảo muộn đều có một chú hạc giấy không biết là vô tình hay cố ý mà được đặt trên đó. Sở Sinh Trang đi lại cầm hạc giấy lên, đây có lẽ là do anh gấp?
Quan sát một hồi cô nhận thấy hình như mặt sau của giấy gấp hạc có viết chữ gì đó. Cũng chẳng hiểu điều gì đã thôi thúc mà cô đã quyết định gỡ chú hạc giấy đó ra để xem bên trong, và cũng chính quyết định này đã mở ra một bí mật mà cả đời cô chưa từng nghĩ tới!
Mặt sau của tờ giấy là chữ viết tay, tuy không có tên người viết nhưng nét chữ này làm sao Sở Sinh Trang có thể không nhận ra cho được! Suốt năm nhất đại học cô đều lấy cớ không hiểu bài để mượn vở của anh chép, đương nhiên sẽ không thể quên được những nét chữ của người con trai đó.
^^^Ngày 25 tháng 12 năm 2017^^^
Chang Chang, giáng sinh năm nay là tròn ba năm kỷ niệm ngày đầu tiên anh gặp được em! Và cũng là ba năm anh thích em! Cô gái của anh, chúc em một giáng sinh an lành!
Ba năm? Ngày đầu tiên gặp mặt? Vào đêm giáng sinh? Ngụy Thế Quân anh đã thích một cô gái…
Sở Sinh Trang như chết lặng! Ngụy Thế Quân anh đã thích cô gái tên Chang Chang này những ba năm rồi, còn là yêu từ lần gặp đầu tiên! Cái tên “Chang Chang” đó, không phải mới tối qua cô còn nghe anh gọi mình như vậy hay sao? Rồi lần gặp gỡ đầu tiên trong hôm giáng sinh, những bức họa trong căn phòng này… Tất cả, đều dẫn đến một người duy nhất đó chính là cô, Sở Sinh Trang!
Phải rồi, còn những chậu cây khác nữa. Sở Sinh Trang vội mở tiếp những chú hạc giấy ở trên mấy chậu hoa anh thảo khác, quả nhiên bên trong đều có chữ, cô dựa vào thời gian được ghi ở đầu mỗi đoạn thư để biết được thứ tự. Bức thư hạc giấy được viết vào dịp giáng sinh hàng năm, bức đầu tiên là vào chín năm trước cho đến bức cuối cùng là giáng sinh năm ngoái…
^^^^^^Ngày 25 tháng 12 năm 2014^^^^^^
Lần đầu tiên gặp em, cô gái có nụ cười tỏa nắng tựa như ánh mặt trời làm tan chảy ngọn núi băng tuyết trong anh! Chang Chang, mong một ngày nào đó có thể gặp lại em trên ngọn núi này! Lúc đó anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện về một chàng trai đã phải lòng một cô gái ngay từ lần gặp đầu tiên!
^^…^^
^^^^^^Ngày 25 tháng 12 năm 2015^^^^^^
^^…^^
^^^Ngày 25 tháng 12 năm 2016^^^
^^…^^
^^^“Sinh Trang, em đâu rồi?”^^^
Nghe thấy có tiếng người gọi mình, Sở Sinh Trang liền quay đầu lại, ở phía cửa phòng Ngụy Thế Quân đột nhiên xuất hiện.
“Em…làm gì vậy?”_Thấy cô đang đứng trước những chậu cây anh thảo, trên tay còn cầm mấy mảnh giấy có chút nhăn nhúm, anh nhất thời cứng đờ người
“Anh… Chuyện này là sao chứ?”
Trước câu chất vấn kia của Sở Sinh Trang, anh như đã có quyết định của riêng mình, cũng không có ý định giấu giếm nữa:
“Em đã đọc hết rồi?”
Sở Sinh Trang khẽ gật đầu.
“Mấy bức thư đó là anh viết. Cô gái tên Chang Chang kia cũng chính là em.”_Ngụy Thế Quân thừa nhận
“V…vậy…có nghĩa là anh…”
“Đúng, là anh thích em. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã thích em rồi.”_Ngụy Thế Quân thâm tình nhìn người con gái phía trước
Nghe chính miệng anh thừa nhận rằng có tình cảm với mình, Sở Sinh Trang vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô trước nay cũng chưa từng nghĩ tới vậy mà ngày hôm đó, trong cùng một khoảnh khắc cả hai trái tim xa lạ lại cùng rung lên vì đối phương. Cô những tưởng rằng đoạn tình cảm của mình chỉ là đơn phương, nhưng không, ngay từ đầu đã là từ hai phía…
“Bây giờ thì em biết rồi đó, sau ngần ấy năm cuối cùng anh cũng có thể nói ra được tình cảm của mình. Nhưng chuyện đó chắc giờ không còn quan trọng nữa rồi, sau tất cả anh thấy mình không xứng với em, lại càng không xứng làm bố của con em.”
“…”
“Anh đã từng níu kéo, nhưng đến hiện tại đành phải chấp nhận buông tay. Anh mong là em sẽ tìm được hạnh phúc mới, tìm được một người yêu thương em và chấp nhận đứa bé. Còn về phần anh, đứa bé là con anh nên đương nhiên anh sẽ có trách nhiệm, chỉ cần là chuyện liên quan đến con thì chắc chắn anh sẽ cùng em gánh vác.”
Sau cuộc nói chuyện trong căn phòng đó, biết được những suy nghĩ trong lòng anh, Sở Sinh Trang cũng không nói gì. Anh thấy cô như vậy thì coi như là cô đã đồng ý với quyết định của mình.
Ngụy Thế Quân trở về biệt thự là muốn nhân lúc đang trong giờ nghỉ trưa để đưa cô đến bệnh viện khám thai, cả hai ngồi trên xe quay trở lại thành phố S trong sự im lặng của đôi bên.
Bỗng chuông điện thoại của Sở Sinh Trang vang lên, là anh trai cô gọi đến nói rằng đang ở sân bay. Ngày hôm qua sau khi trở về nhà mà không thấy bóng dáng của cô con gái đâu, lại nhớ đến bữa tiệc thành lập công ty của đại thiếu gia nhà họ Ngụy, Sở gia gia cũng đoán được con gái ông đã đi đâu, liền bảo Sở Trác Tùng sắp xếp công việc bay đến S thành. Đứa trẻ này, thật không coi lời ông nói ra gì mà!
Chiếc xe chuyển hướng đến sân bay lớn nhất thành phố S, vừa đến nơi thì Sở Trác Tùng đã đứng đợi sẵn ở ngoài cổng, phía sau còn có Thomas Damond. Ngay khi cô vừa xuất hiện đã lập tức nhận được những cái liếc mắt đầy sát khí bắn ra từ phía ông anh trai kia, Sở Sinh Trang cô chính là không đánh mà run!
Sau một hồi nghe Sở Trác Tùng càu nhàu về chuyện cô tự ý bỏ nhà đến tham dự bữa tiệc không mời, thậm chí còn xuất hiện trên trang nhất của tất cả các mặt báo về phát ngôn của mình tối hôm qua thì cuối cùng Sở Sinh Trang cũng đã được đến bệnh viện để khám thai theo định kỳ.
Thai nhi phát triển rất tốt, cũng đã bước sang tháng thứ ba của thai kỳ, tuy nhiên trông cô vẫn rất thon gọn, phần bụng vẫn chưa lộ rõ, mọi thứ đều ổn cả chỉ có tình trạng ốm nghén của cô là có phần nghiêm trọng hơn trước…
Khám thai xong Sở Trác Tùng liền muốn đưa cô trở về Sở Gia, nhưng Sở Sinh Trang nói rằng bản thân không chịu được mùi trên máy bay và cũng muốn ở lại hòn đảo để nghỉ dưỡng một thời gian, bác sĩ cũng nói cô nên để cho tâm trạng thoải mái như vậy sẽ tốt cho thai nhi trong bụng. Sau một hồi ra sức thuyết phục thì Sở Trác Tùng cũng đồng ý cho cô ở lại đảo Sinh Thế và Sở gia gia cũng miễn cưỡng mà gật đầu.