An trêu tôi bật cười thành tiếng, cô Lài đang giảng bài thì khựng lại quay xuống châu mầy tỏ thái độ không hài lòng nhìn tôi, An bên cạnh thì ôm bụng nhìn tôi cười. Hay lắm thù này mị nhất định phải báo.
Kết quả thì ai cũng đoán được tôi và An bị gọi lên đứng dậy trả bài, nãy giờ có tập trung nghe cô giảng bài mà biết đâu chứ, tôi và An bị cô đuổi ra khỏi lớp đứng.
Đứng ngoài cửa lớp bỗng tôi nhớ lại năm tôi học lớp chín, lúc ấy thằng Thiện lớp tôi đang ngủ, cô Bích nhìn thấy, bắt nó đứng dậy trả lời, nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm ấy học bài Sang Thu thì phải.
Cô hỏi:
- Em hãy cho cô biết, bài thơ này được chia làm mấy phần? Là những phần nào?
Thằng bé ngu ngơ không biết trả lời như thế nào, liền quay sang cầu cứu thằng bên cạnh, thằng bên cạnh hình như cũng mới ngủ dậy nên không biết gì, lắc đầu chịu thua nhìn thằng bạn, tôi ở dãy bên kia đang đau họng giảng bài cho thằng Tuấn:
- Một bài thơ hoàn chỉnh phải có đủ 3 phần là mở bài, thân bài và kết bài ông hiểu không?
Tuấn vẫn ngu ngơ nhìn.
- Hiểu gì không hay không hiểu gì hết? - tôi hỏi.
- Thằng bé gào thật to. - chẳng hiểu gì cả.
Tôi gục mặt xuống bàn bất tỉnh nhân sự luôn. Hình như nghe rõ lời tôi nói, Thiện tưởng tôi nhắc nó, nó ngây ngô trả lời:
- Thưa cô khổ thơ chia làm ba phần ạ, mở bài, thân bài và kết bài ạ.
Khổ quá cơ, nghe không rõ cũng là một tội ác các bác ạ, các bạn chú ý nhé, đừng để lôi ra làm trò cười cho lũ bạn như thằng Thiện bạn tôi.
Trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi tôi lại ngồi yên lặng hằng giờ thả mình vào những đám mây nhỏ đang trôi trên bầu trời xanh thẳm kia, không biết có ai cùng sở thích với tôi không nhưng tôi thấy điều đó rất thú vị. Thả mình vào bầu trời xanh thẳm ấy, mọi mệt mỏi, mọi muộn phiền đều tan biến hết, nhường chỗ cho sự thoải mái và thư giãn.
Hôm nay cũng vậy, tôi lại thả mình vào bầu trời ấy, chẳng làm gì hết, chỉ ngồi như thế thôi, suy nghĩ về rất nhiều chuyện, suy nghĩ về tương lai sau này, ước mơ mà tôi đang theo đuổi, cả những người xung quanh tôi. Chẳng biết cuộc đời tôi sẽ đi về đâu nữa, chuyện tương lai mà, tôi sao thấy xa xôi mờ mịt quá.
Tôi vẫn hằng ngày cố gắng học tập, cố gắng cho tốt đấy, không biết có làm nên trò trống gì không nhưng tôi mong sự cố gắng của tôi không trở nên vô nghĩa và đều đền đáp xứng đáng.
Tinh.. Tinh.. Tinh..
Một dòng tin nhắn hiện lên cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Là An.
"Học vừa thôi nhé, đừng cố gắng quá nhớ giữ gìn sức khỏe ngủ sớm."
Cầm điện thoại trên tay mà môi không giấu được nụ cười, hôm nào cũng vậy, đều đặn mỗi tối là nguyên văn tin nhắn như này được gửi vào máy tôi.
||||| Truyện đề cử:
Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma |||||
Cậu bạn cùng bàn nghịch ngợm thế thôi. Chứ tốt bụng và gă lăng lắm, hay giúp đỡ mọi người trong lớp, và đứng ra bênh vực những điều đắn. An rất tốt với tôi, hay quan tâm và nhắc nhở tôi đi ngủ sớm, trời nắng thì nhắc tôi mạng mũ để không bị cảm nắng, trời mưa thì nhắc tôi mạng ô để không bị ướt. Ấy thế mà, không hiểu sao hôm ấy trời mưa tôi lại quên mang ô, cậu ấy nhường ô cho tôi kết quả ngày hôm sau bị ốm phải nằm nghỉ ở nhà. Quan tâm cô bạn cùng bàn hơn cả người yêu.
Tôi thường hay trêu An rằng:
- Cậu sắp thành người con trai lý tưởng của tớ rồi đấy.
An nghe xong thì cười tít cả mắt:
- Không ấy thay vì làm hình mẫu lý tưởng tớ nguyện làm người yêu cậu.
Sáng ngày hôm sau.
- Ê, hay là thế này.
An thì thầm to nhỏ với mấy thằng con trai trong lớp, không biết tụi nó lại định bày trò gì đây. Mà thôi kệ đi tôi bình thường cũng không quan tâm lắm chuyện bọn con trai nghịch gì trong lớp, miễn không gây rắc rối cho tôi là được.
Sau khi thì thầm to nhỏ với nhau, chúng nó cười hả hê lắm, tôi nghe loáng thoáng hình như tụi nó bày trò chọc thằng Quân thì phải.
Thằng An trái phải hai tay xách một bịch bóng nước vào lớp, thằng Hiếu đứng ngoài cửa lớp canh, đoán ngay thằng Quân hôm nay đi học trễ, giờ này vẫn chưa vác xác đến lớp, cả lớp đến đông đủ chỉ thiếu mình nó.
Reng.. reng.. reng.. vào lớp.
- Moẹ, sao giờ này nó vẫn chưa đến. - Thắng Hiếu sốt ruột nói.
- Kia kìa nó kìa, nó đến rồi kìa. - Thằng Tài nhảy cẫng cả lên khi thấy bóng dáng thằng Quân đang dắt xe ở dưới sân trường.
Nạn nhân ngày càng ngày càng đến gần. Tới cầu thang, sau đó là lớp kế bên và cuối cùng là cửa lớp tôi.
- Cho mày chết nè. - Cả lũ gào to kèm theo trên tay mỗi thằng là một quả bóng nước.
Cả lớp tôi há hốc miệng cười.
- Hahaha.
Một tràng cười đau cả ruột ré lên, không ai khác là thằng Quân, quái lạ, nạn nhân không phải nó mà là giáo viên dạy sử lớp tôi. - Cô Phúc.