Con đường Liễu Văn Xương chọn là đường nhỏ trong núi, qua sơn thôn, xuyên rừng.
Tuy rằng đường nhỏ hơi hẹp nhưng xe bò, xe ngựa, xe la vẫn miễn cưỡng qua được, xe ba gác thì càng không thành vấn đề.Đội ngũ hơn ba trăm người tiếp tục tiến lên, đói bụng, rảnh rỗi thì gặm mấy phần bánh bột ngô.
Nước, không phải lúc khát tới mức không chịu được thì cố nhịn không uống.Thẩm Bằng chẳng những không hưu thê mà còn đeo rương sách, mặt mày u ám đẩy xe.
Trương thị đeo bao lớn như ngọn núi nhỏ theo sát con trai.
Tay phải Liễu Tiêu Châu dùng mảnh vải quấn lấy, tay trái mang theo một gói nhỏ, cúi đầu đi theo phía sau.Sau mấy người Thẩm Bằng chính là cả nhà Liễu Như Sơn.
Liễu Như Sơn đeo nồi sắt lớn sau lưng đẩy xe ba gác.
Hết cách rồi, cánh tay con trai cả còn đang treo lên.Có thôn dân nhìn thấy sáng sớm bốn cha con Liễu Như Sơn đã bao vây Thẩm Bằng, cụ thể nói gì thì không ai biết.
Bọn họ không đánh lại Vân nha đầu, nhưng đối phó với mẹ con Thẩm Bằng vẫn còn dư sức.…Con đường núi này tương đối ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ven đường có mấy người tị nạn đang chống gậy sắp ngất đi vì đói, cũng chẳng có ai ngoái đầu nhìn lại, chỉ lo tiến về phía trước.Mọi người đi bộ trên đường núi khoảng hơn một canh giờ rưỡi, thật sự nóng không thể chịu nổi.Mặt trời chói chang treo trên bầu trời, mặt đất như bị thiêu đốt, trời nóng như sắp hấp chín mọi vật.
Cả những người ngồi đánh xe ngựa, xe bò, xe la cũng đã toát mồ hôi hột, càng đừng nói đến những người đang đẩy xe, trên lưng còn cõng theo đồ đạc.Đường núi quanh co, đầy ổ gà nên việc đẩy xe càng thêm khó khăn.
Đất đai dưới chân khô cằn nghiêm trọng, cỏ hai bên đường núi khô héo.“Đi không nổi nữa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!” Có người ngồi thẳng luôn bên đường không đi nữa.“Con khát quá, con sắp chết khát rồi, con muốn uống nước!” Một đứa trẻ ầm ĩ xin người lớn nước uống, đôi môi khô nứt nẻ sắp chảy máu.Mẹ nó không còn cách nào khác đành phải dỗ dành: "Con nhịn chút nữa đi! Nước sắp hết rồi, đợi lát nữa rồi uống!"Bây giờ không ăn cũng được, nhưng nếu không được uống nước thì chết mất! Cả người lớn và trẻ em đều khô họng vì khát.“Đường núi xa xôi hiểm trở, một đứa trẻ đi lâu như vậy cũng không dễ dàng gì, cứ cho nó uống một ngụm đi!” Có người chướng mắt nói."Đúng đấy, người lớn có thể cố được, nhưng trẻ con sao có thể nhịn được, cho nó uống ngụm nước đi!" Có người tiếp tục đệm lời.Bọn họ nói cứ như thể nàng ta không phải mẹ đứa trẻ vậy, nàng ta hơi xấu hổ, đành phải lấy túi nước ra: "Uống ít thôi, ướt miệng thôi!"Nàng ta cũng chẳng còn cách nào khác, con của nàng ta đương nhiên là nàng ta đau lòng, nhưng gia đình vẫn còn già trẻ lớn bé, người này uống một ngụm người kia uống một hớp, chỉ chốc lát sẽ hết nước.
Thời tiết khô cằn, dọc đường này lấy đâu ra nước!Đứa trẻ uống nước thấm ẩm môi, hai đứa con trai khác bên cạnh cũng đang trông mong nhìn, chúng cũng khát nước.
Nàng ta cố nén trái tim thật tàn nhẫn, giả vờ không nhìn thấy, bỏ túi nước vào trong bọc: "Mau đi đi, sắp bị bỏ lại rồi!"Mặt trời sáng trắng chói khiến người ta không mở nổi mắt, Liễu Tiêu Vân lấy năm chiếc mũ rơm từ trong túi ra, không biết dệt bằng loại cỏ mây gì, giống mũ rơm thời cổ đại, nhưng trông cũng không nổi bật lắm."Rất đẹp, muội mua ở huyện thành nhỉ!" Chương thị cầm nón đội cho hai đứa con, tẩu ấy cũng đội một cáiLiễu Tiêu Vân cũng nói thuận theo: “Lúc ấy trông nó thật sự rất đẹp nên đã mua thêm mấy cái, bây giờ quả là có ích."Hai cậu nhóc đội mũ hơi to, thỉnh thoảng lại dùng tay nhấc lên, trong hơi buồn cười.
Liễu Tiêu Vân lấy thịt bò khô ra cho chúng ăn.
Hai đứa trẻ ăn thịt bò khô, uống nước linh tuyền, còn nhét một miếng thịt bò khô vào miệng cha.Liễu Tiêu Minh hiểu, mấy thứ này đều do muội muội mua trong huyện thành.
Muội muội này của huynh ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi, cũng hiểu chuyện hơn, trước kia huynh ấy chưa từng ăn món gì ngon như vậy.Chủ yếu là do muội muội đã nhặt được vàng trên núi, giờ có bạc trong tay cũng tự tin hơn, không còn ngần ngại vung bạc mua sắm nữa..