Lục Điềm Điềm cười tủm tỉm chỉ vào bụi cỏ phía bên phải: “Cứ bắt kiểu đó đó, em tìm được cả một ổ ếch.”Lục Đại Minh vội vã chạy tới, kích động lục soát ổ ếch rừng.
Nhưng hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, đừng nói ếch rừng, ngay cả con kiến cũng vội chuồn mất.Mười lăm con ếch rừng cũng nặng chừng một cân rưỡi, Lục Thanh quyết định nướng chín rồi mang về.Lục Điềm Điềm cất ếch rừng vào sọt, sau đó dẫn theo hai người Lục Thanh đi tới bên cạnh bụi cỏ, qua bụi cỏ này sẽ tới một đầm nước nho nhỏ.Lục Thanh nhíu mày nhìn bóng lưng Điềm Điềm, cảm thấy hơi đau lòng.
Con bé quen thuộc chỗ này như vậy, chắc chắn đã từng tới đây nhiều lần.Đều là lỗi của bà nội, cứ để Điềm Điềm chịu đói mãi, cho nên Điềm Điềm mới mạo hiểm lên núi tìm đồ ăn.Sau này nếu bà nội lại bắt nạt Điềm Điềm nữa, hắn nhất định phải đứng về phía Điềm Điềm, cho dù bản thân phải nhịn cũng phải cho Điềm Điềm ăn no trước.“Anh cả, anh Đại Minh, chúng ta làm một cái bếp nướng số ếch rừng này lên đi.” Lục Điềm Điềm ngừng lại.“Để anh làm bếp.”Lục Đại Minh chạy ra ngoài.“Anh đi chặt thêm ít củi.” Lục Thanh không dám giết ếch rừng, chỉ có thể đi tìm củi lửa.Lục Điềm Điềm vác sọt đi tới bên đầm nước, nhìn trên dưới một chút, lại lén lấy dao phẫu thuật ra, giơ tay chém xuống, mổ bụng ếch.Lục Điềm Điềm cẩn thận phân chia đực cái, bởi vì ống dẫn trứng của ếch cái còn chứa một lượng dầu ếch có giá trị không nhỏ.Cô rất may mắn, trong mười lăm con ếch rừng có tới mười một con là cái, nhưng muốn tích đủ một cân dầu ếch rừng vẫn là chuyện gánh nặng đường xa.Lửa bắt đầu cháy rừng rực, mười lăm con ếch bị phân ra xiên trên nhánh cây, đặt lên lửa nướng.Dần dần, mùi thịt nướng xộc vào mũi ba người làm Lục Đại Minh nuốt nước bọt không ngừng, trong mắt toàn là bóng dáng ếch rừng.Lục Thanh khinh bỉ liếc em trai một cái.
Nó chẳng thể nào hiểu nổi, là anh em sinh đôi nhưng sao Đại Minh với Tiểu Minh lại khác nhau lớn tới vậy.Lục Điềm Điềm mím môi cười, cũng lấy con ếch đã được nướng chín trong tay xuống, cho mỗi người ăn một miếng trước rồi lại nói.Lục Đại Minh nhận lấy ếch bỏ vào miệng, cắn một miếng, cổ họng tràn ra tiếng thỏa mãn.Thấy Lục Đại Minh ăn nhiệt tình như vậy, Lục Thanh không khỏi nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn không chống được sự hấp dẫn của thịt.Lục Thanh cũng cầm ếch rừng lên bắt đầu ăn.
Dù sao đây cũng là thịt, ngon miệng vô cùng.Lục Điềm Điềm cũng ăn ếch rừng.
Cô nhớ tới bản thân kiếp trước, vì thường xuyên lên núi hái thuốc, nên ếch cũng là một trong những món thường được cô dùng để lấp đầy bụng.Nhìn Lục Điềm Điềm chậm rãi ăn thịt, Lục Đại Minh gãi đầu hỏi: “Điềm Điềm, sao em ăn chậm vậy?”Lục Điềm Điềm trợn mắt nhìn Lục Đại Minh: “Ăn hùng hục như anh, có thể nếm được tinh túy của nó sao?”Ăn đồ ăn còn phải nếm tinh túy, Lục Đại Minh tỏ vẻ hắn không tài nào hiểu nổi, có thể ăn no mặc ấm đã khó khăn lắm rồi.Lục Thanh cũng không hiểu.
Hắn đưa mắt nhìn Lục Điềm Điềm, từ sau khi rơi xuống nước, em gái hắn đã thay đổi thật nhiều.Chí ít lá gan cũng lớn hơn một chút, thấy bà nội cũng không lùi về sau lạnh run, không dám phát ra một tiếng nữa.“Điềm Điềm, giờ em không sợ bà nội nữa à?” Lục Thanh hỏi.“Không sợ.
Cha nói rồi, cha sẽ giúp em, nếu bà nội lại muốn bắt nạt em, cha sẽ tìm cách phân nhà.” Lục Điềm Điềm nói..