Tam nương với Lục Tiểu Minh bưng hai cái nồi sành đi tới phòng chính, một nồi chứa cháo, một nồi chứa bánh bột ngô.Lục nãi nãi cầm cái muôi lên, lương thực trong nhà do bà ta phân phối.
Phải biết rằng trong nhà ai cầm muôi, người đó có quyền quyết định trong nhà.Người lớn và ba đứa con trai, mỗi người ba cái bánh bột ngô, tám đứa cháu trai mỗi người một nửa cái bánh bột ngô.Lục Đại Ny, đại nương với tam nương, còn có Lục Tiểu Minh, mỗi người được một cái bánh bột ngô, nhị nương với Điềm Điềm hôm nay không được ăn.Lục nhị lang không vui: “Mẹ, sao nhị nương nhà con không được ăn cơm?”Lục nãi nãi hừ lạnh một tiếng: “Đã nói không làm việc không được ăn, con về tự hỏi con mụ lười nhà con xem hôm nay nó làm cái gì.”Nhị nương không phục: “Mẹ, mẹ phải công bằng chứ, chẳng phải chị dâu cũng không làm việc sao? Sao vẫn có cơm ăn?”Lục nãi nãi lại cười lạnh: “Hôm nay đại phòng giặt quần áo cho bà già này, cô nói xem nó có làm việc không?”Cái quần áo kia là của mẹ ư? Nhị nương sửng sốt một hồi, ngẩng đầu nhìn quần áo được phơi trong sân, đúng là của mẹ thật.Lại giương mắt nhìn đại nương, nhị nương hừ lạnh trong lòng, coi như các người giỏi.
Ả quay đầu đi về phòng, còn đóng sập cửa lại.Nhìn nhị nương không còn lời gì để nói, đại nương đác ý.
Thật ra cái đồ này của mẹ là đồ sạch, ả ta chỉ mang quần áo ra sông thấm nước mà thôi.…Bánh ngô nướng, khi mặt bánh còn mềm mới dễ ăn, đợi khi nó nguội ăn cứng chẳng khác gì cục đá, còn dai nữa.Mọi người bên bàn vùi đầu cắn bánh bột ngô nhai nhai, lại bưng bát cháo lên húp, nuốt hết xuống.Đối với việc nhị nương có cơm ăn hay không, vốn chẳng ai quan tâm, trời đất bao la, cơm mới là quan trọng nhất.Thậm chí trong lòng bọn họ còn nghĩ, có một người không ăn, bọn họ cũng được ăn nhiều hơn một chút, kể cả ba đứa nhỏ nhà nhị nương cũng nghĩ như thế.Tam lang nhìn bánh bột ngô trong tay bọn họ, lại cầm bánh bột ngô và cháo trắng đi về phía phòng mình.Điềm Điềm còn đang bệnh đây, không thể chịu đói được.Tam nương cũng bưng bát cơm đi vào.
Ba đứa nhỏ vừa thấy, mỗi người cũng đều bưng đồ ăn theo sau.Lục lão gia tử nhíu mày liếc Lục nãi nãi một cái, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không nói gì.
Lục nãi nãi thì bĩu môi, há to miệng ăn bánh bột ngô.Lục Điềm Điềm cũng thấy hơi đói, cô lấy một ít cơm tẻ trong không gian ra, cứ vậy nhét thẳng vào miệng nhấm nuốt.Nuốt hết miếng này cô lại ăn miếng khác, cứ vậy sáu bảy miếng, trong bụng đã không còn cảm giác đói khát.Nhìn thấy cha bưng bát cơm đi vào, vành mắt cô lại hơi đỏ lên.
Tam lang đưa bánh bột ngô tới: “Ăn nhanh đi, để nguội thì không ăn được nữa đâu.”Tam nương cũng đưa bánh bột ngô tới, nhưng tam lang đẩy tay tam nương về: “Phần em chỉ có một cái, em ăn đi.”Lục Thanh, Lục Đại Minh và Lục Tiểu Minh cũng đưa bánh bột ngô tới trước mặt Điềm Điềm: “Điềm Điềm ăn của bọn anh nè.”Lục Điềm Điềm đứng dậy, cắn một miếng nhỏ trên bánh của mỗi người sau đó lại bưng bát cháo bắp của mình lên, đút cho bọn họ mỗi người một muỗng.Tam lang và tam nương muốn tránh đi nhưng thấy dáng vẻ lã chã chực khóc của Điềm Điềm, bọn họ chỉ có thể mở miệng.Lục Thanh với Lục Đại Minh, Lục Tiểu Minh nuốt nước bọt, nhìn thấy cha mẹ cũng ăn rồi, bọn họ cũng mở miệng ra.Cháo bắp, đó là thứ chỉ khi bị bệnh mới có thể ăn được nha..