Có thể là do ban ngày làm việc quá mệt mỏi, chỉ chốc lát sau trong phòng đã vang lên tiếng ngáy.Lục Điềm Điềm tiến vào không gian, nghiền thuốc hạ sốt thành bột rồi lại xé một tờ báo trên tường xuống bọc lại.Cô còn cẩn thận bọc vài túi, đây là lượng thuốc cho hai ngày.
Phát sốt không phải bệnh uống một liều thuốc có thể hạ sốt được, nếu không uống đủ liều lượng không thể đạt tới hiểu quả tốt nhất.Lại nhìn bánh bao thịt trong lồng hấp, Lục Điềm Điềm tự hỏi thật lâu sau cuối cùng vẫn lấy ra hai cái.
Chắc chắn phía chuồng bò chẳng có gì để ăn.Xong rồi Lục Điềm Điềm còn lấy thêm thuốc gây mê dạng xịt từ trong không gian ra, tựa theo tỉ lệ chuẩn xác mà pha loãng rồi đeo khẩu trang phòng độc lên, phun khắp phòng.Sau đó cô lặng lẽ mở cửa, chạy tới phương hướng trong ký ức, vừa chạy vừa tự uống thuốc.
Tuy nhiệt độ đã giảm xuống nhưng vẫn cần uống thuốc mới được.Chạy chừng mười phút, mũi ngửi được mùi cứt trâu rất nồng.
Lục Điềm Điềm biết bản thân sắp tới nơi rồi.Lại chạy thêm vài bước, quả nhiên cô nhìn thấy được một túp lều tranh.Đêm nay ánh trăng sáng rõ, tiện cho Lục Điềm Điềm nhìn đường.
Cô lặng lẽ tới gần, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, hẳn người bên trong đã ngủ rồi.Chuồng bò không có cửa sổ, chỉ có mấy cọc gỗ thô rào quanh, lại dùng mấy tấm ván gỗ làm nóc nhà, phía trên phủ thêm mấy lớp rơm rạ thật dày.Phía sau chuồng bò có một căn nhà đất, thấp bé nhỏ hẹp.Lục Điềm Điềm đi quanh chuồng bò một vòng, phát hiện ở phía sau căn nhà đất có một cánh cửa sổ.Cửa sổ này dùng báo bọc quanh, nhưng rõ ràng đã lậu gió.Cô áp sát lên nhìn vào bên trong, bên trong tối đen như mực chẳng nhìn thấy gì, khiến cô rất muốn rút điện thoại ra mở đèn flash lên soi.Nhưng Lục Điềm Điềm cũng biết cô chỉ có thể nghĩ mà thôi, nếu cô làm như vậy thật có lẽ sẽ bị coi thành phản động mà bị bắt lại.Dù sao bên trong chuồng bò cũng chỉ có vài người như vậy, Lục Điềm Điềm chẳng màng nổi nữa, lặng lẽ đi tới bên cạnh cửa, tìm được một lỗ thủng lớn, nhét cả bánh bao thịt và giấy vào.Bên trong truyền tới tiếng ho khan, dọa Lục Điềm Điềm sợ tới độ vội xoay người lại chạy, cho nên cô không chú ý tới kẹt cửa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đã chạy đi xa, Phó Nhất Minh mới cầm bánh bao thịt với mấy tờ giấy báo lên, cười cười.Thì ra là cô nha.Mở một tờ giấy báo ra, bên trong là bột phấn màu trắng, ngửi ngửi mùi, hẳn là thuốc rồi.Phó Nhất Minh không chút do dự đổ hết thuốc bột vào trong miệng.Vị thuốc đắng ngắt lan tràn khắp đầu lưỡi.
hắn vội vàng cầm lấy bình trà lên uống một hớp nước lớn mới có thể miễn cưỡng đè nén vị đắng trong miệng.Sau khi cất mấy túi báo còn lại cẩn thận rồi, Phó Nhất Minh mới nhìn cái bánh bao thịt trong tay.Vẫn còn nóng, thật muốn cắn một miếng.
Thế nhưng nghĩ tới ông nội mình, còn cả hai người bạn tốt của ông nội, Phó Nhất Minh chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt.Thôi đợi mai lại ăn đi.…Lục Điềm Điềm chạy một mạch về nhà, thật cẩn thận đóng lại cổng xong rồi mới lặng lẽ vào nhà, bò lên giường gạch, nhắm mắt lại bình ổn hô hấp.Quá đáng sợ, thiếu chút nữa đã bị phát hiện rồi.
Nếu lỡ bị phát hiện, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, bởi cô không cách nào giải thích được nguồn gốc của thuốc với bánh bao thịt..