Đầu tiên phải kể đến chuyện xe chở rác của của chung cư. Đúng là rất ít người sử dụng chiếc xe đó vì để chứa rác nên có mùi rất khó chịu. Sẽ để ở ngay thang rác nên không có ghi chép gì về việc người sử dụng. Tuy nhiên chìa khóa của của xe thường được đặt ở bốt bảo vệ. Điều này chứng tỏ chỉ cần ai đó lấy được chìa khóa sử dụng xe cũng chẳng ai biết được.

Minh còn cố gắng hỏi thêm thì nhưng cô lao công công cho biết. 2 ngày trước trời mưa các cô không không có lái lái xe ra vùng đất nhưng bánh xe vẫn dính rất nhiều đất. Các cô cũng khá là tò mò vì chuyện này. Hơn nữa xe chở rác chạy bằng điện. Rõ ràng lúc các cô cất xe bình điện chỉ còn 1 nửa mà hôm sau bình xe đã đầy. Các cô cứ nghĩ là có người sạc điện trước nên không không để ý. Nghe đến đây Phong bắt đầu rơi vào trầm tư. Đúng là đáng ngờ. Điều này có thể giải thích có kẻ đã lấy xe chở rác lái ra vùng ngoại ô có đất dày sau đó lái xe về và sạc đầy bình điện.

"Các chú có lấy mẫu về không?"

Phong vừa hỏi thì Minh đánh mạnh lên đùi cười khoái chí. Không cần câu trả lời thì Phong cũng đã hiểu. Đúng là tinh anh của phòng hình sự cũng đâu phải là nói chơi. Chỉ cần một điểm nhỏ cũng đã có thể suy luận ra rất nhiều. Phong tạm chấp nhận quay sang Sinh.

Sinh được điểm danh cũng ưỡn ngực tự hào nói: "Em đã hỏi qua tất cả những người có thể hỏi. Thực sự thì họ không thấy ai khả nghi cả. Ban ngày cũng chỉ có cô lao công sử dụng xe rác. Việc Hiền mất tích ở ngay trong chung cư cũng không được camera ghi lại. Tuy nhiên thực ra cũng có một người được gọi là nhân chứng."

Vẻ mặt của Sinh hiện lên sự đắc ý. Chắc chắn cậu ta có phát hiện gì đó. Dung không biết đến gần từ bao giờ sốt ruột vỗ vai Sinh: "Nhân chứng gì?"

Sinh chép miệng niệm câu phật pháp rồi vênh mặt: "May mà em tinh ý biết hôm đó là ngày rằm nên đã hỏi mấy người hay mê tín. Có một người thức dậy nửa đêm đốt vàng mã đã phát hiện ra. Đúng là lúc 1h sáng cùng ngày đó có phát hiện 1 người gầy còm lái xe rác ra khỏi chung cư. Xe đi khoảng 30p thì quay về."

"Thế có nhìn được người lái xe không?" Dung sốt sắng hỏi. Sinh nhún vai tỏ vẻ không biết. Mọi người lại thở dài. Có nhân chứng cũng như không. Đúng là bế tắc mà.

Khi mà mọi người tưởng chừng như mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết thì Dũng và Ly xuất hiện cứu rỗi tất cả mọi người. Dũng cầm theo bảng báo cáo khám nghiệm tử thi và bảng phân tích của cây son. Anh cho biết, Nguyên nhân cái chết của Hiền là do ngạt thở. Cơ thể có dính thành phần của chất thải sinh hoạt. Hơn nữa thữa, bùn đất lấy ở bánh xe chở rác phù hợp với bùn đất chỗ vứt xác của Hiền. Điều này chứng tỏ chiếc xe đó là phương tiện phi tác xác. Cây son tìm được ở trong phòng của Khánh cũng có DNA của Hiền.

Ly còn cho biết thêm. Thuốc lấy được ở trong phòng của Khánh là thuốc an thần cho bệnh nhân bị bệnh hoang tưởng. Đến đây mọi bằng chứng đều chỉ về một hung phạm duy nhất. Phong nhanh chóng xin chỉ thị bắt Khánh. Tuy nhiên cuộc sống đôi khi lại không phải dễ dàng như chúng ta nghĩ.

Khi mọi người đến đến nơi Khánh đã tự sát. Ông ta nằm trên chiếc giường của mình mắt trợn tròn, trên cổ có dấu vết thắt cổ. Cả cơ thể trần truồng không một mảnh vải che thân. Cách chết của ông ta giống hệt với của Hiền. Tuy nhiên một điều kỳ lạ là nhưng loại thuốc của Khánh dùng không thấy đâu nữa.

Phong cố gắng tìm kiếm nhưng không có kết quả. Anh có hỏi thăm hết tất cả những bệnh viện đều không có bệnh án của Khánh. Hỏi đến những người quen biết Khánh cũng không ai biết ông ta lấy thuốc ở đâu? Khám ở phòng khám nào. Điều đặc biệt chú ý là khi nhắc đến hung thủ Ông Hoàng và bà Lý tỏ ra vô cùng kích động. Cả hai người hận bản thân không thể giết chết hắn ta. Phong vô tình nhắc đến căn bệnh của Khánh thì hai vợ chồng lảng tránh rồi muốn nhanh chóng khép vụ án lại.

Sau khi Dung giúp hai vợ chồng làm xong những thủ tục pháp lý lấy xác của Hiền về an táng thì thấy Phong vẫn đang ngồi vò đầu bứt tai trong phòng. Dung ngồi xuống cạnh anh ta hỏi: "Sao thế? Phá án xong rồi mà mặt nhăn như đít khỉ thế?"

Phong quay sang nhìn Dung chép miệng: "Tôi cứ thấy bản thân phá án quá dễ dàng. Hơn nữa cứ có cảm giác vụ án có điều uẩn khuất ấy." Đúng là vậy thật. Cho dù ông Khánh bị bệnh hoang tưởng nhưng cô bé Hiền không làm gì ông ta, không có muối liên quan về lợi ích tại sao ông ta lại sát hại cô bé bé được.

"Vì ông ta bị bệnh hoang tưởng rất nặng." Cả hai người nhìn lại thấy Ly đứng ở cửa nhìn cả hai người. Sinh, Minh và cả Dũng đang cầm chân gà gặm cũng nhìn Dung và Phong. Lúc này hai người mới giật mình phát hiện bản thân dựa vào nhau quá gần. Cả hai vội đẩy nhau ra như đỉa phải vôi. Dung lúng túng vén lại lọn tóc cười: "Bị bệnh thì sao ạ?"

Ly thở dài đi vào trong nhìn cả đám người đang ngước mặt nhìn mình như chờ cô giáo giảng bài vậy. Cô hắng giọng mỉm cười.

"Đây nhé, chúng ta cứ hiểu thế này cho dễ. Khánh mắc một chứng bệnh tâm lý, ông có đi khám bác sĩ và được cho thuốc uống. Khánh thường ngồi ở bốt bảo vệ đã bắt gặp Hiền thân mật với một bạn Vũ. Hôm Khánh gọi Hiền lại nói chuyện khuyên cô bé thì cô bé tức giận có cười mỉa mai khinh thường Khánh. Khánh tức giận đã biết được Hiền có hẹn với bạn Vũ kia mà không đi học. Ông cho rằng Hiền là học sinh thì việc cần làm là đi học, chứ không phải yêu đương hôn hít. Ông muốn Hiền phải sám hối vì không làm đúng sứ mệnh của mình, việc lột quần áo của Hiền vì Khánh cho rằng Hiền không xứng làm con người. Hôm đó Hiền đi về muộn Khánh đã không thích, ông lừa Hiền vào phòng rồi đánh ngất cô. Khánh lợi dụng trời tối và quyền hạn của mình cho xác của Hiền vào trong xe thồ chở hàng rác ra bờ sông vứt xác, là vậy đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play