"U!" Dương Hiểu Bình bị dáng vẻ hung thần ác sát của mẹ chồng làm cho sợ đến mất hồn, vỗ ngực một cái: "Con, con không có ý đó.
""Vậy cô có ý gì? Là dè bỉu con gái tôi không cho tiền, hay là muốn đuổi con gái và con rể tôi ra khỏi nhà mới hài lòng? Cô coi bà già này chết rồi à mà đến lượt cô chỉ trỏ quyết định?"Vương Mỹ Quyên trợn mắt trừng trừng, tay chống nạnh, giọng lại to vang, khiến mọi người trong nhà đều đi ra.
Tiểu Muội nghĩ rằng do mình làm sai khiến bà và mẹ cãi nhau nên òa khóc.
Vương Hiểu Bình hai mắt đỏ lên, ôm con gái không biết phải trả lời thế nào.
Chị ta chỉ than phiền nhỏ tiếng ở ngoài cửa, không ngờ mẹ chồng vừa vặn đi ra thính tai nghe thấy hết.
Thấy cháu gái khóc, Vương Mỹ Quyên dù giận cũng đành im lặng.
Nhưng nén giận trong lòng quá khó chịu, bà nói với cháu gái:"Tiểu Muội, bây giờ cháu còn nhỏ, không cần dùng đến tiền.
Ăn uống chi tiêu trong nhà không ít, chờ khi nào cháu trưởng thành rồi đi học thì cái gì chị gái có cháu cũng sẽ có.
Tầm nhìn đừng quá hạn hẹp, không phải cô út không muốn cho cháu tiền, mà là có cho thì cháu cũng không dùng đến.
"Những lời này con nít không hiểu, nhưng người lớn nghe thì hiểu.
Trẻ con nhận được tiền thì cuối cùng đều về tay mẹ, đây là chuyện rất bình thường ở nông thôn.
Điều bất thường là Triệu Gia Lệ không cho cháu gái tiền mà Dương Hiểu Bình lại oán hận trong lòng, như thể cô có nợ chị ta, không cho không được.
Triệu Gia Lệ cũng không ngờ mình cho Đại Nha năm hào lại gây ra tranh cãi, nhưng cô thấy mình không sai.
Nếu như Tiểu Muội lên cấp hai phải ở trọ ngoài thì cô cũng sẽ cho tiền.
Ngay cả khi không phải để cuộc sống vật chất dư giả thì một đứa trẻ một mình sống trong thị trấn như vậy, nếu gặp phải chuyện gì thì trong tay có chút tiền cũng dễ giải quyết, cũng sẽ không dễ bị những thứ xấu xa cám dỗ.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không có nhiều tiền để cho tụi nhỏ như vậy, tiền riêng của cô phần lớn là do Vương Mỹ Quyên cho từng một ít, gom góp mãi mới được hơn bảy tệ.
Mà cô mới đăng ký kết hôn còn chưa làm tiệc rượu nên không thu được tiền mừng.
Về phần tiền sính lễ, bây giờ cô không có ý định động tới.
Sau này đi học đại học còn phải dùng tiền nhiều, bây giờ không thiếu ăn thiếu mặc thì cũng nên tiết kiệm một chút.
Tóm lại có tiền hay không chỉ là chuyện nhỏ, có người tầm nhìn hạn hẹp rồi nói tới trên đầu mình thì nhất định đáp trả.
Đỡ cho người ta nghĩ là cô dễ bắt nạt, sau này lại vì chuyện lông gà, vỏ tỏi mà đến làm phiền.
.