Chạng vạng tối, cả gia đình trở về dưới ánh chiều tà.

Vương Mỹ Quyên về sớm hơn chút và đã chuẩn bị xong bữa tối.

Bữa tối đương nhiên không nhiều món như bữa trưa, chỉ một bát rau xanh xào, một đĩa bánh rán và cháo loãng.

Bây giờ là thời điểm cấy lúa, công việc nặng nhọc, phải ăn no bụng mới có sức lực làm việc, đối với họ thì bữa cơm này đã rất tốt rồi.

Với người đã hưởng đủ món ngon ở thế kỷ 21 như Triệu Gia Lệ thì cô thấy không được tốt lắm.

Nhưng một người không làm việc như cô thì nào dám có ý kiến gì, đành phải xé bánh rán khô khốc thành từng miếng ngâm trong cháo ăn.

“Lệ Lệ, con đang làm gì vậy?” Nhìn hành động kỳ lạ của con gái, Vương Mỹ Quyên cảm thấy hết sức khó hiểu.

Triệu Gia Lệ ngại ngùng cười: “Con muốn thử một cách ăn mới ạ.

”Từ Thiên Thành khẽ mím môi.

Nhớ đến ngày trước ba anh ăn sáng đều thích xé bánh rán và bánh quẩy ngâm vào trong cháo, không biết bây giờ ông ấy như thế nào.

Sau bữa tối, Triệu Gia Lệ lập tức tự thưởng chính mình một viên kẹo sữa cứng để an ủi.

Từ Thiên Thành xách thùng nước trong hậu viện tắm rửa.

Đi tới sân trước nhìn ánh nến xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, anh có chút do dự, rồi mới vươn tay đẩy cửa.

Nhưng mà không mở được.

Cho rằng mình đẩy hơi nhẹ, anh bèn thêm sức.

Kết quả vẫn đẩy không được.

Hiển nhiên cửa đã bị người bên trong khóa trái.

Anh khẽ thở dài: “Lệ Lệ, mở cửa ra, anh còn chưa vào phòng mà.

”Triệu Gia Lệ đặt sách xuống, nhớ ra lúc vừa vào phòng cô đã vô thức khóa cửa lại, bèn vội vàng nhảy xuống mở cánh cửa.

Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài, bộ tóc ướt sũng vừa tắm xong dán vào da đầu.

Mái tóc đen nhánh như phát sáng làm nổi bật làn da trắng nõn, khiến anh trông càng thêm đẹp trai tuấn tú.

Cô nghiêng người nhường đường.

Từ Thiên Thành sững sờ một chút, rồi nhấc chân tiến vào trong phòng.

Tối hôm qua anh ngủ trong phòng này một đêm, không còn phải chen chúc trên những chiếc giường ghép chật hẹp ở khu dành cho thanh niên trí thức hay những tiếng ngáy liên tục vang lên, làm anh được ngủ một giấc ngon lành hiếm có, khiến tinh thần trở nên sảng khoái thoải mái.

Hiện giờ chủ nhân của căn phòng đã trở lại, nghĩ đến việc sau này bọn họ sẽ ngủ chung một phòng, cho dù không làm gì, trong lòng anh cảm thấy có chút ít không được tự nhiên.

Thế là anh lấy chiếc khăn tắm trên giá treo rồi gượng gạo lau tóc.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play