Dù bị ép buộc, rõ là không cam tâm tình nguyện, nhưng Quách Khiếu Nam vẫn bị Diệp An Băng "bê" đến khách sạn Cửu Cửu, góp vui vào bữa tiệc sinh nhật của Địch Chí Hùng, người yêu cũ vừa chia tay cô cách đây vài tháng.

"Nếu đã là người yêu cũ, vậy còn dây dưa làm gì?"

Sắp tới phòng bao nơi diễn ra buổi tiệc, Diệp An Băng đã phải dừng bước khi nghe thấy câu hỏi của người đàn ông đang đi bên cạnh mình.

Cô quay sang nhìn hắn ta, nhàn nhạt đáp:

"Đây không phải gọi là dây dưa, mà đích thực là trả thù. Những kẻ phản bội, sao có thể sống nhởn nhơ một cách ung dung như thế hả?"

"Kẻ phản bội? Hóa ra Diệp tiểu thư cũng bị người ta vứt bỏ ư?"

Lời châm biếm cùng nụ cười bỡn cợt trên môi người đàn ông, khiến sắc mặt cô gái thoáng hiện đầy vạch đen.

Đối với cô, đó không chỉ là một lời châm chọc, mà đối phương đang chọc vào nỗi đau được chất chứa sâu sắc trong lòng cô.

Kẻ đó là mối tình đầu, là người cô yêu thương nhất, và cũng là người cắm sâu vào con tim cô chiếc rễ bạc tình.

Bấy giờ Diệp An Băng bất ngờ túm cổ áo người đàn ông, để gằng lên từng chữ:

"Quách Khiếu Nam, anh nhớ cho kĩ. Là tôi vứt bỏ thứ cặn bã đó."

Nói xong, cô buông tay ra khỏi cổ áo đối phương, rồi còn giúp hắn ta chỉnh trang lại ngay ngắn.

"Lát nữa, diễn cho tốt vai trò anh người yêu, càng giống như những tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình càng tốt."

Những gì nhắc nhở đã hoàn tất, Diệp An Băng sau đó chủ động ôm lấy cánh tay của người đàn ông, điều chỉnh lại cơ mặt sao cho tự nhiên, thanh cao nhất, rồi mới tiếp tục cất bước đi vào trong căn phòng cách đó không xa.

Lúc này, bên trong phòng bao sang trọng ấy, khách mời toàn là những cô cậu trẻ tuổi, phong cách bề ngoài của họ đều toát lên nét quý tộc, sang chảnh, chẳng có ai là không dùng hàng hiệu cao cấp.

Cho tới khi Diệp An Băng xuất hiện cùng tay trong tay với một người đàn ông phong độ, nhan sắc phải gọi là đỉnh cao tới mức khiến cả đám nữ nhi tại đó ngây ngẩn.

Quách Khiếu Nam khí chất ngời ngời khi được Diệp An Băng "biến hình" từ kẻ tầm thường, với lối phong cách bụi bặm, lạnh lùng, trở thành anh chàng lịch lãm, quý phái như một vị tổng tài cao cao tại thượng.

Anh ta đẹp như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn không thu hút bằng cô gái bên cạnh.

Nếu ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, Diệp An Băng ăn mặc giản dị bao nhiêu thì bây giờ lại thay đổi bấy nhiêu.

Trước đây cô chuộng phong cách tiểu thư dễ thương, thanh thoát, nhẹ nhàng, nhưng ngày hôm nay xuất hiện trước ánh mắt của biết bao bạn cũ là một Diệp An Băng sành điệu, trang sức, quần áo đắt tiền phủ khắp cơ thể ngọc ngà.

Cô lướt mắt nhìn qua đám người vẫn đang thơ thẩn kia, môi anh đào khẽ cong nhẹ, chân sải bước thong dong tiến về phía người yêu cũ, nhã nhặn chào hỏi:

"Lâu rồi không gặp! Chia tay tôi xong, hôm nay anh bám váy ai rồi?"

Mở màn bằng một câu khịa tình cũ cực gắt, khiến Địch Chí Hùng méo mặt trước đám đông. Trong khi chưa biết đáp trả thế nào thì Diệp An Băng lại tiếp lời:

"À, tôi sơ ý quá! Nói năng tùy tiện, nhưng được cái nói đúng anh nhỉ? Cơ mà nếu như anh không vui, vậy để tôi tặng anh thêm bài thơ này nữa ha! Coi như là quà sinh nhật thể hiện tinh thần thiện ý."

Cô nhếch môi cười tà mị, bài thơ chính thức bắt đầu:

"Tình yêu là chiếc quan tài

Không gian là chiếc áo dài màu đen

Kỉ niệm là lọ nhang tàn

Tương lai là chiếc khăn tang cuốn đầu.

Chúc anh một đời hiu quạnh, sớm sớm khuya khuya không người nhang khói."

Diệp An Băng hả hê, thì sắc mặt Địch Chí Hùng lại đen hết toàn phần.

"Tình cũ, cô giỏi lắm."

Hắn ta siết chặt nắm đấm trong tay, tới khi dứt câu nói tức giận và chuẩn bị tát thẳng vào mặt cô gái, nhưng có Quách Khiếu Nam bên cạnh, hắn ta làm gì có cơ hội ra tay.

"Đàn ông, tồi nhất là ra tay với phụ nữ. Đặc biệt là phụ nữ của tôi, cậu không có tư cách động vào."

Người đàn ông lạnh lùng đưa ra lời cảnh cáo, rồi dứt khoác hất tay hắn ta ra. Ở khoảnh khắc Quách Khiếu Nam ra tay che chở cô gái bên cạnh mình, không chỉ có đám nữ nhi xung quanh trầm trồ, mà đến Diệp An Băng cũng một phen ngỡ ngàng.

Người tài giỏi diễn xuất như hắn ta, có phải không thử đi làm diễn viên là quá phí phạm thiên chất trời ban rồi không?

Ở giây phút đó, khi cô nhìn vào nét mặt nghiêm túc bảo vệ người phụ của mình, khiến con tim chợt đánh loạn, rơi mất một nhịp. Nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc hời hợt thoáng qua, vài giây sau Diệp An Băng đã trở về dáng vẻ thanh cao của mình.

Trong khi đó, Địch Chí Hùng còn chưa biết giấu mặt vào đâu, thì Mộng Điệp Đình Như vừa có mặt đã tiến tới ôm lấy cánh tay anh ta, rồi nhìn sang Diệp An Băng, nghễnh ngãng cất lời:

"Không ngờ cô còn dám vác mặt tới đây. Lại còn ăn nói chua ngoa như tát nước vào mặt người nghe vậy. Thật uổng phí anh Hùng có lòng tốt mời cô tới tham dự tiệc sinh nhật của mình, với thiện chí muốn giữ lại tình bạn với cô nữa chứ. Hạng phụ nữ đanh đá, cay độc như cô dù có xinh đẹp cách mấy cũng khiến người ta chán ngán thôi."

Mộng Điệp Đình Như dứt lời, đổi lại được nụ cười trào phúng trên môi Quách Khiếu Nam, anh ta ung dung đáp trả:

"Chán ngán là phải. Vì có tôi bên cạnh, kẻ nào chán sống mới dám bén mảng tới gần cô ấy."

Diệp An Băng bị đưa vào bất ngờ lần hai. Trong khi cô cứ tưởng sân chơi tối nay là của mình, vậy mà giờ người đàn ông bá đạo này lại chiếm hết spotlight, khiến cô bàng hoàng nhưng lại không khỏi hài lòng.

Lúc này, Mộng Điệp Đình Như mới chuyển ánh mắt kiêu ngạo nhìn sang người đàn ông bên cạnh Diệp An Băng, trào phúng hỏi:

"Anh là ai? Lấy tư cách gì đứng đây lên tiếng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play