Người phụ nữ đưa mắt về phía đối diện:"Hóa ra là Vĩ Thành à, con cũng tới đây mua sắm sao? Mẹ không biết là có chuyện gì nhưng Tinh Tinh là con của cô hai con, là em họ con đấy.

Con không thể gây khó dễ cho em như vậy chứ?"
Diệp Tinh Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sáng rực không còn vẻ sợ hãi khi nghe bà ta nói:"Đây là anh họ của cháu sao?"
Cung Mẫn Tuyền thở dài nhìn Diệp Tinh Tinh:"Đúng vậy đấy, thằng bé là con trai của cô.

Cháu hồi đó còn chưa sinh ra tất nhiên không thể gặp thằng bé rồi"
Thẩm Nhã Tịnh bất ngờ khi thấy Cung Mẫn Tuyền và Lăng Mộng Khiết đi chung với nhau.

Họ quen biết sao? Cô nhìn sang Lục Vĩ Thành, cũng phải hai người đó chơi với nhau từ nhỏ quen biết ba mẹ đối phương là điều dễ hiểu.

Bất ngờ không kém là cô gái họ Diệp này lại là em họ Lục Vĩ Thành.

Vậy mà từ lúc nãy đến bây giờ anh vẫn tỏ ra như không hề quen biết.
Lục Vĩ Thành khi thấy Cung Mẫn Tuyền thì sắc mặt anh ngày càng sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo quét cả người bà ta:"Bà Cung ăn nói cho cẩn thận, tôi với bà không có quan hệ gì.

Đừng ở đây bày trò nhận người thân với tôi"

Cung Mẫn Tuyền đen mặt, bà ta gượng cười đáp:"Mẹ biết con giận mẹ nhưng Tinh Tinh thì không có lỗi gì"
"Không có lỗi? Cô ta cướp đồ của vợ tôi, vu khống vợ tôi còn bảo không có lỗi sao?"
Nói rồi anh khẽ liếc Diệp Tinh Tinh.

Cô ta giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, rõ ràng là cô ta sai còn có camera ghi lại.

Cô ta níu cánh tay Cung Mẫn Tuyền:"Bác à, là cháu sai trước"
"Sao cháu lúc nào cũng để mình chịu thiệt thòi vậy?"
Bà ta liếc Thẩm Nhã Tịnh, cất giọng:"Có một chiếc váy thôi chẳng lẽ Thẩm tiểu thư không thể nhường con bé được hay sao? Cần gì phải làm to chuyện"
Thẩm Nhã Tịnh chưa tiếp xúc với bà ta lần nào nhưng kể từ hôm gặp mặt đầu tiên, cô đã nhận ra bà ta không có thiện cảm với cô:"Bà Cung nói như vậy là đang bao che cho hành vi của cháu gái bà sao? Tại sao tôi phải nhường cho cô ta?"
Diệp Tinh Tinh và cô nhân viên bất ngờ nhìn Thẩm Nhã Tịnh.

Thẩm tiểu thư? Là tiểu thư nhà họ Thẩm danh giá đó sao?
"Thẩm tiểu thư nếu xét về vai vế thì cô vẫn phải gọi tôi một tiếng là mẹ, con bé là cháu tôi cũng xem như là em họ chồng cô.

Cô không thể bỏ qua cho con bé sao? Hà tất gì phải bướng bỉnh như vậy.

Lục Vĩ Thành, con cũng chiều cô ta quá đó"
"Nói đủ chưa?"
Lần này là Lục Vĩ Thành cất lời, Thẩm Nhã Tịnh có thể kiên nhẫn trả lời bà ta nhưng anh thì không.

Anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện này cho thật nhanh để đưa cô ra khỏi nơi đây.
"Tôi chiều cô ấy thì đã sao? Ai dám có ý kiến? Dựa vào bà sao?"
Anh ôm vai Thẩm Nhã Tịnh chặt, kéo cô vào lòng mình chở che.
"Em thích bộ váy này cứ lấy"
"Không cần, nó đã bẩn rồi em không muốn dùng"
Lăng Mộng Khiết cảm thấy mình như không khí bèn lên tiếng:"Vĩ Thành, anh bớt giận chuyện này có gì từ từ nói.

Diệp Tinh Tinh còn trẻ dễ sa vào lỗi lầm, chúng ta phải chỉ dạy con bé nhiều"
Lục Vĩ Thành lạnh lùng đáp:"Vợ tôi có thể kiên nhẫn nhưng tôi thì không.

Tôi không rảnh buôn chuyện với mấy người.

Còn nữa, cô rảnh rỗi thì tự mình dạy cô ta đi"
"Lão Mục" Lục Vĩ Thành gọi người đàn ông họ Mục
"Vâng thưa Lục tổng"
"Sa thải cô ta, để tôi xem sau này còn nơi nào dám nhận cô ta.

Còn nữa, vô hiệu hóa thẻ của ba người kia"
Lục Vĩ Thành nói ngắn gọn, anh không chỉ điểm từng người nhưng ai cũng có thể hiểu được.
"Vĩ Thành, mẹ biết con bây giờ đủ lông đủ cánh nhưng con đừng tưởng bở, muốn tước thẻ của chúng ta trừ khi con là ông chủ nơi đây.

Bằng không dù có quyền lực thế nào cũng không được"
"Thật tiếc quá, tôi là ông chủ nơi này"
Nói xong anh ôm Thẩm Nhã Tịnh rời đi.

Cô nhân viên thì ngồi gục xuống đất, tiêu rồi từ nay về sau còn ai dám nhận cô ta vào làm nước.

Đây là kết cục của cô ta khi che giấu sự thật nên đắc tội với nhân vật lớn như vậy sao?
Cung Mẫn Tuyền, Diệp Tinh Tinh cũng như Lăng Mộng Khiết đều đứng sững tại đó.

Lục Vĩ Thành quả thật không kiêng nể ai.

Không ngờ anh lại là ông chủ nơi đây.

Nếu bị vô hiệu hóa thẻ thì không chỉ không vào được trung tâm thương mại này mà còn bị trừ tiền vốn để làm thẻ nữa.

Mà loại thẻ này muốn có được phải bỏ ra rất nhiều tiền, họ đã kí bản cam kết nếu bị vô hiệu hóa thẻ thì phải bồi thường thêm tiền.
Lục Vĩ Thành dẫn Thẩm Nhã Tịnh ra bên ngoài.

Ngồi trong xe họ chẳng nói với nhau lời nào.

Anh đưa cô đến một con phố nhỏ, vắng bóng, ít người qua lại.

Họ đi dạo quanh phố nhưng chẳng ai nói lời nào.

Không khí rơi vào im lặng đến cả Thẩm Nhã Tịnh vốn ưa yên tĩnh cũng không thể chịu nổi, bây giờ cô không thích sự yên tĩnh này.

Cô lên tiếng:"Có vẻ như bà ấy không thích em?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play