Cao Dã xem biểu tình hắn co rúm lại rất kiên quyết, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi không phải muốn chứng cứ sao? Bổn tổng bộ, hiện tại có thể đưa cho ngươi xem!”
Nói xong, Cao Dã duỗi tay giơ cánh tay phải Vinh Bách Vinh lên, lộ ra bàn tay băng bỏ của hắn.

Vinh Bách Vinh lập tức hiểu Cao Dã muốn làm gì, vội muốn rút về lại bị gắt gao nắm lấy.

Thần sắc Cao Dã lạnh nhạt nhìn chằm chằm Vinh Bách Vinh, nhìn hết phản ứng của hắn.

Lúc Vinh Bách Vinh kinh hoảng khi bị nhìn chăm chú, Cao Dã bắt đầu lột băng gạc của hắn, thực mau, ngón giữa thiếu một khối da thịt của hắn bại lộ trước mắt mọi người.

“Có hai điểm có thể xác nhận ngươi chính là hung thủ!
Thứ nhất, miệng vết thương trên lưng lão đánh cá, lưỡi dao đều từ trái nghiêng xuống phía dưới, này thuyết minh hung thủ quen dùng tay trái; mà ngươi vừa lúc phù hợp!
Thứ hai, trước khi chết lão đánh cá bị thọc hơn mười nhát, chung quanh lại không nghe được động tĩnh, thuyết minh, ngươi vì không cho hắn kêu
thảm thiết vẫn luôn dùng đồ vật hoặc là trực tiếp dùng tay che miệng.

Lão Chu, trong miệng lão đánh cá có dấu vết bị mở ra không?”
NÓI nói, Cao Dã bỗng nhiên quay đầu hỏi lệnh sử.

Lệnh sử vội vàng lắc đầu, Cao Dã nghe vậy gật đầu cười khẽ tiếp tục: “Cho nên có thể xác nhận, lúc ấy ngươi trực tiếp dùng tay che, tức là nói chút da thịt bị mất này của ngươi….

.


Thấy Cao Dã trực tiếp chỉ ra vấn đề mấu chốt, thần sắc Vinh Bách Vinh hoảng loạn, hai má chảy ra mồ hôi
lạnh lại chưa từ bỏ ý định giảo biện:
“Này….

.

Đây là bị….

Bị chó cắn bị
thương!”
“Nga? Chó hở? Vậy miếng thịt bị cắn ở đâu? Chẳng lẽ là bị ăn rồi sao?”
“Đúng…Đúng là….

.

Như thế!”
Nghe Vinh Bách Vinh nói như vậy, khóe miệng Cao Dã không khỏi càng tăng thêm vài phần: “Vậy thật đúng là đáng thương! Bất quá, rất thú vị là thực vừa khéo chúng ta phát hiện trong miệng lão đánh cá thế nhưng có miếng da vừa khớp với miệng vết thương của ngươi!

Này….

.

Ngươi tính giải thích thế
nào?
Vừa nói, Cao Dã vừa bảo lệnh sử lấy đồ vật phía trước tìm được ra, đưa đến trước mặt Vinh Bách Vinh.

“Vật chứng” bọc bởi vải bố trắng được mở ra, tản mát ra một cổ tanh tưởi.

Nguyên bản rau hẹ màu xanh lá đã biến sắc thành vàng, máu da thịt cũng có chút dính lại nhưng lệnh sử dùng trúc khơi ra, mặt vỡ so le không đồng đều đều nhất nhất bày ra, quả nhiên cùng hình dạng với miếng thịt thiếu trên tay Vinh Bách Vinh.

Thấy vậy, Vinh Bách Vinh không
muốn thừa nhận cũng không thể biện giải cái gì, rốt cuối cùng không hề giãy giụa, suy sụp nằm liệt trên mặt đất.

Cao Dã ngồi xổm trước mặt hắn, lời nói thấm thìa khuyên: “Hiện giờ, tội của ngươi chứng cứ đã vô cùng xác thực, nếu không muốn bị phán chém đầu thì bất luận bổn tổng bộ hỏi ngươi cái gì, ngươi tốt nhất đều biết gì nói hết!”
Từ trong miệng Vinh Bách Vinh, hiểu rõ được một bộ phận chân tướng sự việc, Cao Dã xin chỉ thị tri phủ Hách Minh Đường xong liền an bài Hoàng Tam Lưu Hành dẫn người đi lục soát tìm thi thể nhi tử lão đánh cá Vệ Minh Thiên, bản thân hắn cũng mang theo người suốt đêm đến trong phủ thành bắc Lưu Mạnh Tề, tìm phu nhân Lưu Nhạc Thị, đoạt lại thứ bị Vinh Thăng An sai người đưa đi, thi cốt Vinh Lan Thị được mài giũa thành chuỗi cốt liên.

Ngoại trừ bộ phận bị chỏ đen nhà Lý Nguyệt Nga ở làng chài nhỏ ăn vào bụng;
Hoặc bị băm thành tương trộn với thịt
băm súc vật khác tạo thành thịt viên rồi phân cho người ở Vinh phủ ăn.

Xương còn dư cũng đều bị ma thành bột mịn, vứt xuống biển Hồng Hà nên không thể thu hoạch được.

Tức là nói, trước mắt trừ bỏ cốt liên ở Lưu phủ thì không thể thu thập thi thể Vinh Lan Thị để lập án.

Mặt khác, trừ bỏ Vinh Bách Vinh xẻo bụng mổ nội tạng cũng phụ trách vứt ném, hai người phụ trách phân xương cùng thịt thi thể Vinh Lan Thị đã bị giết.

Kỳ Sơn là một trong sô đó.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play