Thấy mấy người như thế, khóe miệng Cao Dã không khỏi giương lên: “Các ngươi muốn làm chó săn trung thực của Vinh phủ, giả ngu không nói hay là các ngươi tự do, bổn tổng bộ không chỉ sẽ không nghiêm hình bức cung, mà ngược lại còn có thể để các ngươi lông tóc vô thương đi ra! Hai phong thư nhà kia cũng có thể trực tiếp cho các ngươi.

.


Nghe vậy, ba gã mặc đồ đen vui mừng khôn xiết, không khỏi kinh hỉ đặt câu hỏi: “Lời này là thật chứ?!”
Hoàng Tam Lưu Hành không có đi theo vào đường, giờ phút này bên người Cao Dã trừ bỏ những nha dịch trông coi, liền chỉ có bộ khoái Tiểu Minh.

Nghe thấy hắn nói muốn thả người đi, thần sắc Tiểu Minh có chút hoảng loạn, vội nói: “Bổ đầu! Chuyện này không được!”
Cao Dã vươn tay đánh ngắt lời hắn, khóe miệng càng dương càng cao: “Nhưng bổn tổng bộ phải nhắc nhở các ngươi chính là tin tức các ngươi bị bắt bị thẩm tra cũng sẽ truyền lại Vinh phủ!

Ngẫm lại xem, nếu các ngươi là lão
gia Vinh Thăng An nhìn thủ hạ vốn nên cửu tử nhất sinh bị bắt xong lại cư nhiên lông tóc vô thương trở lại, hơn nữa còn mang thư về phủ, còn là do quan phủ chủ động cung cấp cũng không biết, hắn sẽ tin tưởng các ngươi quả thực trung tâm hay là các ngươi liên hợp với quan phủ thiết kế một cái cục diện buộc hắn đi vào khuôn khổ?”
Nghe được Cao Dã nói như vậy, mấy người bị bắt lập tức hiểu ra, đây là lập bẫy cho bọn họ nhảy vào, nếu không thành thật công đạo sẽ bị thả ra, lão gia nhà mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha….

Nhớ tới một chút hồi ức không tốt, mấy người đó càng co người lại hơn, tức khắc trở nên lo sợ không thôi, phía sau bắt đầu trả lời.

Căn cứ theo miêu tả lộn xộn của bọn họ, lại kết hợp với những chuyện cũ năm xưa, Cao Dã thực mau liền hiểu rõ ngọn nguồn chân chính mọi chuyện:
5 năm trước, thê tử Vệ Ngô thị của
lão đánh cá Vệ Đại Hải, lúc bị xua đuổi do chạy trốn quá nhanh mà bất hạnh ngã chết.

Vệ Đại Hải cực kỳ bi thương, tố cáo người “Đuổi” Vệ Ngô thị chết lên công đường.

Nhưng hắn kêu oan không thành, ngược lại hành vi của Vệ Ngô thị không tốt vẫn thường trộm cắp, bị tri phủ Hách Minh Đường phán bồi thường gấp ba tổn thất của người kia, còn phải xin lỗi từng người.

Lúc sau, Vệ Minh Thiên không thể chịu đựng nổi sự chỉ trỏ của người khác, càng không nghĩ nhi tử Vệ Minh Đạt trở nên xấu xa cho nên mang
theo vợ, con rời khỏi làng chài nhỏ.

Nhưng ba người đến trong thành mưu sinh không lâu sau liền xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, thế cho nên không thể không bắt đầu bỏ mạng thiên nhai.

Nguyên lai, người trộm chân chính không phải là mẫu thân đã chết của Vệ Minh Thiên mà là Vệ Minh Đạt, mà Vệ Ngô thị sở dĩ bất hạnh ngã chết, kỳ thật đều là vì yểm hộ cho Vệ Minh Đạt không bị bắt.

Sau khi Vệ Minh Thiên vào thành mưu sinh, Vệ Minh Đạt cũng không ăn năn hối lỗi dù bị bắt bị đánh cũng hồn nhiên không thèm để ý, thậm chí
càng trộm càng hăng hái, cuối cùng thế mà lại có ý đồ trộm nhà giàu Vinh phủ Lưu phủ.

Mà Vinh phủ là nơi bị trộm tổn thất thảm trọng nhất.

Vốn dĩ thủ vệ phủ đều tương đối nghiêm mật, chỉ bằng một tên không ra gì cho hắn căn bản không thể bước lại gần nửa bước nhưng mà hắn giống như cha hắn Vệ Minh Thiên, đều thạo khẩu kỹ, có thể bắt chước thanh âm người khác dễ như trở bàn tay cho nên hắn rất dễ dàng lừa gạt thủ vệ, lén vào nhà trộm một ít bảo vật.

Khi người trong phủ phát hiện mất
trộm thì đi tìm, một nhà ba người sớm đã bỏ trốn mất dạng.

Sau đó mấy tháng, trải qua luân phiên lục soát tìm kiếm mới phát hiện một chút tung tích của bọn họ.

Đáng tiếc lúc bắt được Vệ Minh Thiên thì vợ con hắn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Rơi vào đường cùng, quản gia Vinh Lệ bị đổ “máu” nhiều nhất Vinh phủ, sau khi xin được chỉ thị lão gia nhà mình cùng mấy người khác đồng ý thì bắt Vệ Minh Thiên về Vinh phủ làm công trả nợ, sửa tên hắn thành Vinh Minh.

Sau khi chắp nối đầu đuôi câu chuyện, Cao Dã mới ngộ ra, gật gật
đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy Vệ Minh.

Vinh Minh hiện tại đang ở nơi nào?”
“Này…Chúng ta cũng đã lâu không
gặp hắn rồi…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play