Tựa hồ nghe được cái gì ghê gớm lắm, Lưu Hành trừng to mắt nói:
“Nghe ý của ngươi, lão đánh cá là chết trên tay Vinh Thăng An sao? Nhưng án kiện không phải còn chưa kịp tra xét kỹ càng tỉ mỉ sao? Sao ngươi có thể xác định như thế?
Hoàng Tam liên thanh phụ họa, ánh mắt chuyển sang lệnh sử đã kiểm tra xong còn chưa kịp hội báo tình huống.

Cao Dã mỉm cười: “Lúc trước ta cũng thấy kinh ngạc vì lão đánh cá chết nhưng nghe xong mẫu tử ba người kia nói xong liền hiểu rõ.

Các ngươi ngẫm lại đi kim trâm đầu trong tay chúng ta, hiện tại cơ bản có thể xác định chính là của Vinh Lan
Thị mà kim trâm là được lão đánh cá vớt lên trong bao quần áo!
Nếu nội tạng bên trong nếu thật sự thuộc về Vinh Lan Thị, như vậy vô cùng có khả năng, lão đánh cá đã từng thấy hung thủ hoặc là ít nhất nhìn thấy người ném tay nải…”
Hoàng Tam Lưu Hành bừng tỉnh: “Hôm qua hắn còn tới nha môn, còn được chúng ta hộ tống trở về, tuy rằng chưa cung cấp lời chứng hữu dụng nhưng hung thủ lo lắng lão đánh cá sớm muộn gì cũng sẽ hồi tưởng lại cho nên tiên hạ thủ vi cường?”
“Không tồi! Chỉ là có một chút

Cao Dã trầm ngâm mấy hồi, đi đến bên người Kỳ Thành còn quỳ trên mặt đất, nửa ngòi xổm đưa ngang tầm mắt hỏi: “Ngươi nói đêm qua ngươi không không nghe thấy động tĩnh gì dị thường sao, mà sáng nay lúc phát hiện không thích hợp, ngươi đi tới thì thấy cửa nhà lão chỉ khép hờ chứ không có đóng lại đúng không?”
“Đúng vậy, nhẹ nhàng đẩy cái đã mở ra roi.

“Lúc ấy, lão đánh cá nằm sấp trong vũng máu, cụ thể là vũng máu ở nơi nào? Trên mặt đất hay là sao? Chung quanh có gì khác thường không? Ví dụ như dấu vết đánh nhau hoặc là giãy giụa chẳng hạn?
Hung khí đâu? Hung khí là cái gì?
“Hắn….

Hắn nằm sấp ở trên bàn,
chung quanh….

” Kỳ Thành gãi đầu
cực lực hồi tưởng: “Chung quanh tựa hồ không có gì dị thường, a, chờ một chút, hắn gác một tay lên bàn trà, trên mặt đất có cái ly vỡ.


Kỳ Thành chưa nói xong, Cao Dã giống như hiểu ra cái gì, bỗng đứng dậy, bước nhanh đi đến bên người lệnh sử, “Lão Chu, tuy rằng trên người lão đánh cá có rất nhiều lỗ thủng nhưng ta muốn biết, nguyên nhân chân chính dẫn tới tử vong là cái gì?”
Lệnh sử cỏ chút không rõ nguyên do
nhưng vẫn thành thật trả lời.

“vết thương trên người hắn, sau hơn nửa tấc do vũ khí bén nhọn ước chừng hai phân gây thương tích, đâm xuống hướng nghiêng, tuy bị đâm hơn mười phát nhưng không có đâm vào chỗ yết hại, là đổ máu quá nhiều mà chết!”
Cao Dã gật đầu, ghi nhớ toàn bộ: “Còn phát hiện cái khác không?”

“Khác….

” Lệnh sử có vẻ có chút
khó xử, nghĩ đến đồ vật mình phát hiện giữa răng lão nhân, không khỏi có chút ghê tởm: “Hắn ăn cơm còn thừa rau hẹ cùng da thịt bên phải kẽ răng trên, cái này có tính không?”
Vừa nói, lệnh sử vừa đem “Vật chứng” lấy ra đưa trước mặt mọi người.

Nghe vậy thấy thế, Hoàng Tam Lưu Hành không biết nói gì, chán ghét thối lui vài bước.

Cao Dã không có phản ứng, nắm đao nhìn khăn vải trong tay lệnh sử, hai đồ vật thanh mềm trong trắng hồng, vẫn không nhúc nhích.

Thấy thần sắc hắn ngưng trọng, hình như có suy nghĩ, Hoàng Tam Lưu Hành lo lắng muốn hỏi có phải có phát hiện gì không.

Nhưng sau khi liên tiếp dò hỏi, Cao
Dã trước sau không có đáp lại.

Lúc hắn rốt cuộc cũng mở miệng thì lại là trực tiếp trở lại bên người Kỳ Thành, hỏi một ít vấn đề không liên quan chút nào: “Con dâu và cháu trai lão đánh cá tên là gì, hiện tại ở đâu, ngươi có biết không?”
Hỏi Kỳ Thành mấy chuyện hắn muốn biết xong, Cao Dã nói Hoàng Tam và mọi người ở phủ nha đợi mệnh, lại nói Lưu Hành đem Lan Sĩ Hoành bị đánh đến hơi thở thoi thóp cùng ba mẹ hắn đến khách đi3m phụ cận nha
môn, sau đó mang theo bộ khoái Tiểu Minh “Trộm” đi tìm kia mấy người quan trọng nhất.

Bên kia, Tuế Hòa vì báo tin tình huống ở Nghi Lan Thành cho một nhà Lan Sĩ Hoành, cũng đem xe ngựa để lại cho bọn họ xong liền cùng A Hương ở lại Đông Lâm Thành.

Mấy ngày liền bôn ba không ngừng, dương khí Triệu Đức trong cơ thể Tuế Hòa đã tiêu hao một khoảng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play