Vinh Thăng An quẹt mũi hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường vỗ vỗ vạt áo, ngẩng đầu muốn ra cửa mà khi hắn vượt qua cánh cửa, bỗng nhiên ý thức được cái gì, mạnh mẽ xoay thân trở về….

Vào đêm, gần giờ Tý, Vinh Lan Thị nằm ở trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng, không cảm xúc gọi nha hoàn thân cận châm trà cho nàng uống.

Có lẽ là do khóc quá lâu, thanh âm
Vinh Lan Thị có chút nghẹn ngào, nghe không quá rõ ràng.

Nha hoàn mang nước trà đã được pha tốt vào phòng, nhìn căn phòng sạch sẽ trống vắng có vẻ quạnh quẽ dị thường, trong lòng nàng bất ổn, tay không tự chủ bắt đầu run run lên.

Đi theo Vinh Lan Thị đã nhiều năm, nàng hiểu biết tính nết phu nhân nhà
mình nhất—-càng biểu hiện yên
tĩnh càng không thể chọc giận nàng, nếu không không phải chỉ tùy tiện quát lớn hai tiếng đơn giản thôi đâu.

Nhưng nàng càng cẩn thận không muốn phạm sai lầm, thân thể của nàng liền càng không chịu khống chế.

Lúc nàng muốn đem trà đưa đến cạnh giường, dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, cả người hướng về phía trước gục trên mặt đất, nước trà còn đổ lên gối sứ và tóc của Vinh Lan Thị đang nằm.

Cái ly bị quăng rớt rung động leng keng, không đợi nàng phản ứng lại, bên tai liền vang lên tiếng quát mắng như sấm của phụ nhân trên giường!
Trong phòng phu nhân đại phòng Vinh Lan Thị truyền ra tiếng quát mắng bén nhọn.

Không lâu sau, sáu quản sự Vinh phủ từ ngoại viện tiến vào, trong phòng cũng vang lên một
trận trách mắng liên thanh như pháo
>
nô.

Cùng với tiếng rống giận cao vút, một cây nan bị một một người đàn ông hơi béo trên dưới 40 tuổi luân phiên tàn nhẫn lực đập xuống phát ra tiếng vang bạch bạch.

Theo sau liền thấy trên cánh tay một tỳ nữ búi tóc tuôn ra từng vệt đỏ rộng bằng 3 ngón tay giống như muốn chảy máu.

Tỳ nữ cắn răng nhẫn nhịn nước mắt, bị mắng đến máu chó phun đầu, lại không dám rên một tiếng.

“Chỉ hầu hạ phu nhân uống trà thôi mà cũng không xong, về sau, ngươi đi nhà bếp làm việc đi!”
Dứt lời, nam tử hơi béo thở phì phì ném cái cây xuống, cảm thấy hơi khó thở nên ngồi xuống ghế mây.

Hắn chính là quản gia Vinh Lệ được trọng dụng trong phủ.

Làm xong mọi việc, Vinh Lệ bưng ly trà đã ngấm lạnh trong tay uống một ngụm, phun ra bọt trà lại liếc mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh, lắc lắc đầu, hỏi gã sai
vặt vẫn thường đi theo hắn:
“Mấy ngày trước có tuyển một đám nha hoàn mới, đã đến phủ làm hết chưa?”
Gã sai vặt cúi người gật đầu đáp,
Vinh Lệ buông chén trà, mặt không biểu tình phân phó một câu “Gọi các nàng tới đây, ta muốn tuyển người có mắt nhìn tốt một chút!”
Gã sai vặt gật đầu đáp dạ rồi đi, lúc này Vinh Lệ mới nhìn về phía hai gã nam đinh từ đầu đến cuối đứng ở một bên không có hé răng.

Hắn gọi hai người đó tiến lên ghé vào tai thấp giọng nói mấy câu gì đó, chỉ
thấy hai người ôm quyền cong eo hành lễ rồi vội vàng rời khỏi phòng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play