“Ông chú kỳ quặc kia rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào vậy?”
Tần Tiểu Manh thẳng thừng hỏi luôn, cô bé không hiểu cái gì là đỉnh cao võ thuật, cái gì là luyện khí cửu cảnh, Long Thiên Tiếu nói Diệp Vô Tâm đang tìm một hơi thở, Tần Tiểu Manh nghe cũng như không, cảm thấy vô cùng mơ hồ.
“Rất mạnh”.
Diệp Vô Tâm để hai tay vào vạt áo, ung dung nói.
“Rất mạnh là mạnh cỡ nào?”
Tần Tiểu Manh hỏi.
“Rất mạnh chính là rất mạnh. Tôi cũng không biết mạnh thế nào, ít nhất là mạnh hơn tôi. Tôi không nhìn thấu năng lực của cậu ta, thực lực của cậu ta cao hơn tôi rất nhiều. Mười người như tôi cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Cậu ta khác biệt với những người như chúng tôi”.
Diệp Vô Tâm có chút bất lực nói.
“Sao lại khác biệt?”
“Những thứ học được khác biệt”.
“Sao ông lại nói thế?”
Lời nói này đã thu hút được lòng hiếu kỳ của Tần Tiểu Manh.
“Chúng ta học võ thuật, còn những thứ cậu ta học là kỹ thuật giết người!”
Ánh mắt Diệp Vô Tâm lóe lên một tia âm trầm, nặng nề nói.
“Câu này là sao, cháu không hiểu lắm”.
Tần Tiểu Manh sững sờ nói.
“Nói thế này nhé, cậu ta mà đã ra quyền thì chiêu nào cũng đều lấy mạng người. Là đoạt tính mạng con người, chứ không phải để chiến thắng”.
Diệp Vô Tâm vô cùng nhẫn nại, giải thích nói.
“Ông nói, chú ấy từng giết người sao?”
Tần Tiểu Manh chợt nảy số, hỏi.
“Có thể hiểu như vậy. Ở người này, có sát khí ngưng đọng, tùy ý thu vào hay giải phóng ra nó. Người như thế đều là những người bước ra từ biển máu núi xác”.
Diệp Vô Tâm vô cùng cảm khái, nói. Người này khủng khiếp như vậy, tại sao lại sẵn lòng hạ mình đến tập đoàn Long Đằng chứ?
“Lợi hại như vậy sao!”
Tần Tiểu Manh có chút kinh ngạc, xuýt xoa.
“Đúng. Tuy trên người cậu ta có ngưng đọng sát khí, nhưng lại mang đầy chính nghĩa, có lẽ những kẻ bị giết đều là những kẻ đáng chết”.
Diệp Vô Tâm trả lời. Về thực lực thì ông ta không thể so được với Long Thiên Tiếu, nhưng ông ta cũng sống hơn nửa đời người, mắt nhìn người cao thâm không giống người bình thường khác.
“Vậy chú ấy đã giết bao nhiêu người rồi? Giết một người?”
Diệp Vô Tâm nghe thấy vậy thì lắc đầu.
“Giết chục ngàn người?”
Diệp Vô Tâm vẫn lắc đầu.
“Giết hàng trăm triệu người!”
Diệp Vô Tâm nghiêm túc nói.
“Con số này cũng làm quá lên rồi đấy, vậy thì chẳng phải chú ấy đã trở thành đại ác ma sao?”
Tần Tiểu Manh than thở nói.
“Cao thủ đối kháng, lấy một địch chục ngàn. Tuyệt thế cao thủ đối kháng, lấy một địch trăm triệu người. Năm năm trước, trận chiến biên giới phía nam Tân Cương, Đại Hạ của ta có một vị đại tướng trẻ tuổi, một người đã gi3t chết mười lãnh đạo cấp cao của Đông Khấu Đế Quốc, tàn sát kẻ địch Đông Khấu lên tới mấy trăm ngàn, có danh Long Vương, uy danh chấn động thiên hạ!”
Diệp Vô Tâm cau mày, cảm khái nói.
“Woa, trên đời này còn có người lợi hại như thế sao?”
Tần Tiểu Manh nghe vậy thì kinh ngạc hô lên.
“Đương nhiên là có. Dưới bầu trời, trên mặt đất, có một nhóm người có thực lực mạnh mẽ, đang bảo vệ chúng ta, bảo vệ hòa bình cho cả nước!”
Diệp Vô Tâm khẳng định chắc nịch.
“Họ lợi hại như thế, tại sao phải bảo vệ những người bình thường như chúng ta?”
Tần Tiểu Manh thắc mắc.
“Bởi vì họ cũng là người. Họ bảo vệ đất nước cũng bảo vệ nhà mình, bảo vệ người thân của mình”.
Diệp Vô Tâm lại nói. Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu. Năm năm trước, trận chiến Nam Cảnh thực sự là chấn động một thời, nhưng người biết chi tiết chuyện đó thì lại rất ít ỏi. Họ chỉ biết thắng trận là vì có một vị tướng quân trẻ tuổi, nhưng lại không biết vị tướng trẻ tuổi đó là ai, càng không biết vị tướng đó rốt cuộc là trông như thế nào.
Mà sau đó, càng nhiều người tin rằng, đó là một truyền thuyết, thời gian càng lâu thì càng giống truyền thuyết.
“Cuối cùng, tướng quân trẻ tuổi đó đi đâu?”
Tần Tiểu Manh sửng sốt hỏi.
“Không biết. Mất tích rồi”.
Diệp Vô Tâm cười khổ, nói.
“Ông chú kỳ quặc kia là người như thế nào? Dù gì chú ấy cũng mạnh như vậy!”
Tần Tiểu Manh lại hỏi.
“Không rõ. Không bằng cô chủ tự đi hỏi cậu ta. Sau này cô chủ có cao thủ như vậy dạy dỗ thì thực lực chắc chắn sẽ tăng rất nhanh. Còn ông lão như tôi, nếu cậu Long đó sẵn lòng chỉ điểm vài chiêu thì cũng đã coi là may mắn lắm rồi”.
Diệp Vô Tâm lắc đầu, cười khổ.
“Thế à, Đại sư phụ đi với cháu”.
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì suy tư một lát rồi kéo Diệp Vô Tâm, trở lại phòng huấn luyện mà Long Thiên Tiếu đang ở đó.
“Thế nào, hai người nói chuyện xong rồi sao?”
Long Thiên Tiếu nhìn thấy hai người quay lại thì hỏi.
“Ông chú, chú hướng dẫn cho Đại sư phụ của cháu, để ông ấy nhanh chóng tìm được hơi thở kia đi”.
Tần Tiểu Manh có chút ngây ngô nói.
“Chú không giúp được ông ta, ông ta chỉ có thể dựa vào mình! Hoàn cảnh của mỗi người khác nhau, hơi thở có thể tìm được cuối cùng cũng không giống”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.
“Cậu nói đúng, tôi nhìn thần thái của cậu thì hơi thở mà cậu tìm được chắc chắn là sự chính trực”.
Diệp Vô Tâm vô cùng cung kính nói. Võ đạo tu luyện, kẻ mạnh thì được tôn trọng, kẻ thông thạo thì được đặt lên hàng trên, cho nên ông ta gọi Long Thiên Tiếu là cậu thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Sai rồi, là sát khí, ma khí, lệ khí”.
Long Thiên Tiếu cau mày, nói.
“Cậu cứ nói đùa. Tôi thấy cậu không có vẻ gian trá tàn độc. Dù có mang sát khí nhưng không thấy ma khí và lệ khí”.
Diệp Vô Tâm lại nói, Tần Tiểu Manh đứng một bên nghe thấy vậy thì chỉ cảm thấy mơ hồ, cái gì mà sát khí, ma khí, cô bé hầu như không hiểu gì hết. Chỉ là cô bé nghe thấy vậy thì cảm thấy có vẻ rất lợi hại.
“Ông là một người giỏi tu thân dưỡng tính, đã tu thân dưỡng tính vậy thì không thể khiến ông giác ngộ, không thể khiến ông tìm thấy hơi thở mà ông cần. Tại sao không thử buông thả đời người, thích gì thì làm?”
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Vẫn phải xin cậu chỉ giúp, không biết cậu có đề nghị gì cho tôi không?”
Diệp Vô Tâm nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu thì trong lòng bỗng có một tia giác ngộ, trong mắt lóe lên một tia sáng, vội vàng khom lưng nói.
“Đi giết người”.
Long Thiên Tiếu nói thẳng không vòng vo.
“Đi đâu giết người?”
Diệp Vô Tâm sững sờ, chợt hỏi.
“Đến biên giới phía Nam, ở đó có cửa khẩu phía Nam của Đại Hạ. Đông Khấu xâm nhập Đại Hạ của ta, từ phía đông biển lớn thuận theo dòng chảy mà xuống, từ rừng sâu của cửa khẩu phía Nam mà vào, rừng già núi sâu ở phía nam Tân Cương năm nào cũng ẩn náu vô số kẻ đáng chết phóng hỏa, giết người. Những năm nay đã ít hơn rồi, nhưng vẫn có những kẻ trốn rất kỹ”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Cậu đề nghị tôi nhập ngũ? Lão đã lớn tuổi rồi, tuy rằng say mê võ đạo, có chút thực lực, nhưng muốn nhập ngũ thì sợ là người ta không cần đến tôi!”
“Cậu cứ nói đùa. Tôi thấy cậu không có vẻ gian trá tàn độc. Dù có mang sát khí nhưng không thấy ma khí và lệ khí”.
Diệp Vô Tâm lại nói, Tần Tiểu Manh đứng một bên nghe thấy vậy thì chỉ cảm thấy mơ hồ, cái gì mà sát khí, ma khí, cô bé hầu như không hiểu gì hết. Chỉ là cô bé nghe thấy vậy thì cảm thấy có vẻ rất lợi hại.
“Ông là một người giỏi tu thân dưỡng tính, đã tu thân dưỡng tính vậy thì không thể khiến ông giác ngộ, không thể khiến ông tìm thấy hơi thở mà ông cần. Tại sao không thử buông thả đời người, thích gì thì làm?”
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Vẫn phải xin cậu chỉ giúp, không biết cậu có đề nghị gì cho tôi không?”
Diệp Vô Tâm nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu thì trong lòng bỗng có một tia giác ngộ, trong mắt lóe lên một tia sáng, vội vàng khom lưng nói.
“Đi giết người”.
Long Thiên Tiếu nói thẳng không vòng vo.
“Đi đâu giết người?”
Diệp Vô Tâm sững sờ, chợt hỏi.
“Đến biên giới phía Nam, ở đó có cửa khẩu phía Nam của Đại Hạ. Đông Khấu xâm nhập Đại Hạ của ta, từ phía đông biển lớn thuận theo dòng chảy mà xuống, từ rừng sâu của cửa khẩu phía Nam mà vào, rừng già núi sâu ở phía nam Tân Cương năm nào cũng ẩn náu vô số kẻ đáng chết phóng hỏa, giết người. Những năm nay đã ít hơn rồi, nhưng vẫn có những kẻ trốn rất kỹ”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Cậu đề nghị tôi nhập ngũ? Lão đã lớn tuổi rồi, tuy rằng say mê võ đạo, có chút thực lực, nhưng muốn nhập ngũ thì sợ là người ta không cần đến tôi!”
Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, Diệp Vô Tâm có chút động tâm. Người ở tầng lớp giống như Long Thiên Tiếu, sẽ không nói vu vơ cho có. Cậu ta có thể đề nghĩ mình đi giết người vậy thì chắc chắn có lý do.
“Ông cứ suy nghĩ thật kỹ, nếu ông muốn đi thì tôi có thể giúp ông”.
Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói. Anh có ấn tượng khá tốt với Diệp Vô Tâm. Nhân phẩm, tính cách không có gì phải thắc mắc, hơn nữa cũng có năng lực.
“Cậu có thể giúp tôi?”
Diệp Vô Tâm nghe thấy vậy thì ánh mắt chợt thay đổi, giống như muốn đánh giá lại Long Thiên Tiếu. Người trẻ tuổi này, rốt cuộc là người thế nào? Diệp Vô Tâm thầm nghĩ trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT