Chương 65: Tại sao lại là bọn họ?

“Tại sao cô lại cứ muốn có mưa phùn thế?”

Long Thiên Tiếu vặn chìa khóa chiếc xe máy điện, vừa cười vừa hỏi. Anh luôn cảm thấy Cố Tuyết Cầm hôm nay có gì đó rất lạ lùng.

“Bởi vì mưa rơi thì sẽ cảm thấy lưu luyến một người, không buông tay nổi”.

Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.

“Con người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, ông cụ qua đời lúc tám mươi sáu tuổi, cũng coi như đắc thọ. Người có phúc mới có thể sống khỏe tới khi chết. Cô nên cảm thấy vui mừng vì chuyện đó mới đúng”.

Long Thiên Tiếu không khỏi an ủi cô vài câu. Đúng lúc này, hình như có thứ gì đó lành lạnh rơi trên má cô.

“Tí tách tí tách!”

Thế mà bầu trời xám xịt lại đổ mưa rồi. Trong chớp mắt, mưa phùn bay bay đầy không gian.

“Mưa rồi”.

Cố Tuyết Cầm chợt ngồi sụp xuống, che mặt khóc nức nở, thân thể cô khẽ run lên.

“Sao thế?”

Long Thiên Tiếu nhìn bộ dạng này của Cố Tuyết Cầm thì đi tới. Anh ngồi xuống trước mặt cô hỏi.

“Không sao, tôi nhớ ông nội”.

Cố Tuyết Cầm nhận ra mình hơi thất thố, vội vàng lau nước mắt rồi đứng lên.

“Hay là chúng ta tránh mưa đã, tôi đến cửa hàng tiện lợi mua cái ô”.

Long Thiên Tiếu đề nghị nói. Tuy rằng chỉ là mưa phùn, nhưng đi xe máy điện, bị mưa rơi vào người cũng cảm thấy khó chịu.

“Không cần đâu, để họ đợi lâu rồi, đợi thêm lại nói ra nói vào. Mưa rồi không phải tốt hơn sao?”

Cố Tuyết Cầm lắc đầu, từ chối nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế chỉ gật đầu, cũng không nói nhiều. Không biết vì sao, ngày hôm nay anh luôn cảm thấy Cố Tuyết Cầm là lạ, hình như không giống như trước nữa.

“Vậy lên đi. Cô có thể ngồi gần vào tôi một chút, thế thì nước mưa sẽ không làm rát mặt của cô”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, sau đó khởi động xe máy điện, Cố Tuyết Cầm nghe lời, làm theo lời Long Thiên Tiếu nói, giấu khuôn mặt cô sau lưng anh. Chiếc xe máy điện phi như bay trong cơn mưa.

Sơn trang Phi Độ cũng ở chân núi Tây, nhưng cách nghĩa trang núi Tây tới bốn, năm cây số.

Sơn trang Phi Độ, sảnh tiệc được trang trí vô cùng sang trọng, lúc này đã tập hợp đầy đủ người nhà họ Cố. Mọi người đều đã ổn định vào chỗ ngồi. Ghế chủ tọa, đương nhiên là dành cho bà cụ.

Bà cụ ngồi trên ghế chủ tọa, người nhà họ Cố ngồi bên dưới cũng đều im lặng đợi bà cụ nói chuyện.

“Đã đủ người chưa?”

Bà cụ nhìn mọi người, hỏi.

“Bà nội, Cố Tuyết Cầm và thằng chồng vô dụng của nó chưa đến”.

Cố Hiểu Huy vẫn luôn đứng cạnh bà cụ, ánh mắt sắc bén nói.

“Tại sao lại là bọn nó? Bọn nó cố ý tới muộn đúng không?”

“Cháu thấy đúng là cố ý đến muộn rồi ạ. Không muốn đến thì đừng đến, còn tỏ vẻ khiến nhiều người chúng ta phải đợi nó. Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu thật sự lớn mật đấy”.

“Đúng vậy, ngay cả bà nội cũng phải đợi bọn nó, một đứa thì ngay cả dự án của mình còn làm không xong, một thằng vô dụng chỉ biết ăn bám, còn ra vẻ cái gì, còn cho rằng mình là nhân vật nổi tiếng hay sao?”

Sau khi nghe lời nói của Cố Hiểu Huy, trong sảnh tiệc bỗng ồn ào những lời trách mắng. Đối với Long Thiên Tiếu, vốn dĩ họ không có ấn tượng gì tốt đẹp, vì Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu kết hôn mà nhà họ Cố bị những dòng họ khác chế giễu rất lâu.

Cố Hiểu Huy nghe thấy thế thì khóe miệng nhếch lên, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn.

Phải biết rằng, ba năm trước khi ông cụ nhà họ Cố vẫn chưa mất, Cố Tuyết Cầm là người mà ông cụ xem trọng nhất. Lúc đó, về phần người thừa kế, vốn dĩ không liên quan đến anh ta.

Ngày đó, Cố Tuyết Cầm mạnh mẽ biết bao, cả dòng họ trên dưới, thậm chí còn cho rằng, Cố Tuyết Cầm chính là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Cố.

Nhưng, ông trời không cho lòng người toại nguyện, ba năm trước, ông cụ qua đời khi đang ngủ, đến di chúc cũng chưa kịp viết. Từ đó, bà cụ nhà họ Cố lên nắm quyền, chính thức nắm giữ huyết mạch nhà họ Cố.

Cố Hiểu Huy cũng nhìn ra cơ hội từ đó, giành được sự yêu thích của bà cụ, trở thành người thân cận nhất của bà ta.

Đến nay lại có cơ hội để dìm Cố Tuyết Cầm thì sao anh ta bỏ qua được.

“Nhà họ Cố chúng ta ở thành phố Lâm Giang cũng được coi là hàng danh gia vọng tộc, danh gia vọng tộc thì phải có dáng vẻ của danh gia vọng tộc. Mà quy tắc chính là điều quan trọng nhất bên trong danh gia vọng tộc, quy tắc đặt ra để mọi người tuân thủ theo. Tôi không muốn nhìn thấy, đời sau của nhà họ Cố lại không giữ gìn quy tắc”.

Bà cụ chống gậy, sắc mặt nghiêm nghị nói.

“Bà nội nói đúng ạ, đợi Cố Tuyết Cầm tới, với tư cách là cháu đích tôn của dòng họ, anh trưởng của nó, cháu nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận”.

Cố Hiểu Huy chắp tay, lấy lòng nịnh nọt bà cụ.

“Cháu biết vậy là tốt. Cháu phải hiểu rõ, dùng lý, dùng đức thu phục người khác”.

Bà cụ tỏ vẻ hài lòng với lời nói của Cố Hiểu Huy thấy rõ.

“Hiểu Huy có suy nghĩ chín chắn, nhận thức đầy đủ, là người có thể làm việc lớn trong lớp trẻ của dòng họ”.

“Đúng thế, đúng thế, Hiểu Huy được bà nội tin tưởng, không phải là vô lý”.

“Mấy năm này, Hiểu Huy đã cống hiến không ít sức lực cho dòng họ, tôi thấy tương lai của nhà họ Cố phụ thuộc vào Hiểu Huy rồi”.

Nghe lời nói của bà cụ, mọi người đều suýt xoa khen ngợi. Cố Hiểu Huy nghe thấy thế thì bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong đã vui mừng khôn xiết.

Cố Tuyết Cầm, ba năm trước không phải là cô rất lợi hại sao? Bây giờ cô có gì để đấu với tôi? Nói ra thì phải cảm ơn thằng chồng vô dụng của cô. Nếu không phải nhờ sự xuất hiện của nó thì Cố Hiểu Huy tôi làm gì có cơ hội tiếp quyền, sao có thể trở thành người thừa kế nhà họ Cố?

Đúng lúc này, bên ngoài có hai người đi tới. Hai người này chính là Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu.

Vương Mỹ nhìn thấy hai người đến thì mặt mũi cau có, khó chịu, gằn giọng hỏi: “Hai đứa đi đâu mà để mọi người đợi mãi vậy?”

“Bên ngoài trời có mưa nên bọn con mới bị trễ giờ, con xin lỗi ạ”.

Cố Tuyết Cầm nhìn mọi người và nói.

“Cố Tuyết Cầm, tôi nói này. Cô bây giờ càng ngày càng không biết phải trái. Sáng sớm phải đến tập trung, cô muộn giờ thì thôi. Bây giờ cô lại đến muộn, là cháu đích tôn của dòng họ, tôi không thể không phê bình cô”.

Lúc này, Cố Hiểu Huy đứng lên, ra vẻ đạo mạo nói.

“Vậy sao? Thế tôi có cần cảm ơn lời phê bình của anh không?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì khóe miệng nhếch lên, lời nói có phần giễu cợt. Nói thật lòng, cô chưa từng coi trọng loại nát rượu như Cố Hiểu Huy.

“Bà nội, bà nghe xem, nó nói cái gì đấy. Cháu là anh cả trong họ, nói nó hai câu mà đã khó chịu rồi”.

Cố Hiểu Huy nghe thấy vậy thì chỉ vào Cố Tuyết Cầm nói.

“Có người, sợ rằng là ở lâu với đám hạ đẳng thì đến chính bản thân cũng không biết phải trái nữa rồi!”

“Đúng vậy, dù sao nếu lâu ngày không sống trong dòng họ mà lang thang bên ngoài thì sẽ bị đám người hỗn tạp trong xã hội đồng hóa, đương nhiên cũng trở nên kém cỏi”.

“Đặc biệt là khu dân cư dưới chân núi Vân Lan kia, thật là người nào cũng có, loạn như cào cào. Giá nhà cũng rẻ, chỉ hơn 20 ngàn một mét vuông. Nhưng chỗ đó là nơi người ở sao? Nếu tôi phải sống ở đó, chắc tôi không sống nổi, ha ha…”

Lúc này, mọi người không nhịn nổi miệng mà xôn xao bàn tán, trong lời nói mang đầy chanh chua, cay nghiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play