Chương 62: Họ đi xe máy điện đến kìa

Một chiếc xe sang dừng lại, cửa xe mở ra, một chiếc gậy chống xuống mặt đất, một bà cụ khoảng sáu, bảy mươi tuổi bước xuống xe. Tuy bà cụ đã lớn tuổi rồi, nhưng nhìn tinh thần vẫn rất minh mẫn, dáng vẻ khỏe mạnh, nhanh nhẹn.

“Bà nội đến rồi”.

Mọi người nhỏ giọng nói, đi bên cạnh bà cụ là một thanh niên trông khá ranh mãnh, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, cẩn thận từng tí một đỡ bà cụ xuống xe.

“Bà nội cẩn thận.”

Thanh niên ranh mãnh đó bày ra vẻ mặt lấy lòng nói.

“Hiểu Huy, không cần đỡ bà. Bà cụ này vẫn có thể đi tốt”.

Bà cụ duỗi lưng, đi về phía mấy người kia.

“Mẹ!”

“Bà nội!”

Mọi người ồn ào tiến lên chào hỏi, sau khi ông cụ qua đời ba năm trước, bà nội nắm mọi quyền lực trong nhà họ Cố, người trong dòng họ nhìn thấy bà ấy đều phải kính trọng mấy phần.

“Chào cả nhà, mọi người đến đủ chưa?”

Bà cụ đứng giữa đám người, quét mắt nhìn rồi hỏi.

“Thưa bà, còn có Tuyết Cầm của nhà ông ba và chồng của nó chưa tới. Cố Thiếu Duy cũng chưa tới”.

Lưu Thị tỏ ra thật thà báo cáo.

“Anh Ba, chuyện này là sao?”

Bà cụ nhìn Cố Vân Sơn, lạnh nhạt nói.

“Hôm nay vừa đúng lúc bọn trẻ đến lớp, Tuyết Cầm và Thiên Tiếu đưa đứa trẻ đi học. Thiếu Duy sắp tốt nghiệp nên đang đi thực tập ở ngoài ạ”.

Cố Vân Sơn có chút ngượng ngập đành nói. Nghe thấy lời nói này, sắc mặt của Vương Mỹ ở bên cạnh càng u ám. Cố Tuyết Cầm dở hơi à, lại còn đưa đứa con hoang chẳng có chút quan hệ gì với cô đi học?

“Thiếu Duy đang ở bên ngoài, về tình thì có thể tha thứ. Nhưng đứa trẻ của thằng ở rể thì nói thế nào cũng là một đứa con hoang, có quan hệ gì với Tuyết Cầm, có quan hệ gì với nhà họ Cố?”

Sắc mặt của bà cụ rõ ràng là khó coi, giọng điệu lạnh lùng nói.

“Cái này…”

Cố Vân Sơn nghe lời này thì chợt không biết trả lời thế nào.

“Bà nội nói đúng, con cũng cho rằng như thế. Chuyện này là do chúng con chưa suy nghĩ thấu đáo, cho nên xin bà tha lỗi, sau này con sẽ dạy dỗ thằng vô dụng kia tốt hơn”.

Lúc này, Vương Mỹ đứng lên, lớn tiếng nói.

“Dạy, dạy thế nào? Một thằng vô dụng đến ở rể nhà họ Cố chúng ta, đã là một chuyện mất mặt rồi. Nhiều năm như thế, nhà họ Cố chúng ta đã trở thành trò cười cho cả thành phố Lâm Giang”.

“Đã vậy còn đem theo một đứa con, con cháu nhà họ Cố chúng ta, có kém cũng không đến mức phải gả cho người đã từng kết hôn lại còn có con riêng chứ, quá mất mặt”.

“Đã thế, có lại còn là thằng vô dụng ăn bám, ha ha ha…”

Nói đến đây, cả đám phá lên cười, khiến Cố Vân Sơn và Vương Mỹ không ngẩng đầu lên được.

“Bà nội, thằng vô dụng này bây giờ lớn lối lắm. Hôm qua còn đánh cháu gái Mĩ Linh của bà đến mức không nhận ra nổi, làm cho hôm nay con bé cũng không đến tận hiếu với ông cụ được”.

Người nói là Dương Thị, vợ của Cố Vân Hải, anh hai Cố Vân Sơn. Sắc mặt của của Dương Thị cực kỳ khó coi, trong lòng hận chết thằng vô dụng Long Thiên Tiếu, thậm chí đã nghĩ đủ mọi cách để giết Long Thiên Tiếu.

“Lại còn có chuyện này à!”

Bà cụ nghe thấy thế thì cau mày, sắc mặt u ám đáng sợ.

“Đúng vậy ạ, đứa con gái đáng thương của con bị đánh như thế, bà nội, bà phải trừng phạt thằng vô dụng đó, lấy lại lẽ phải cho chúng con”.

Dương Thị vừa lau nước mắt vừa nói.

“Bà nội, bà đừng cản cháu. Thằng vô dụng đó đánh chị của cháu thành như thế, cháu phải đánh cho nó không dậy nổi mới thôi, chỉ cần nó dám đến.

Lúc này, một cậu thanh niên khoảng 20 tuổi tỏ ra đầy tức tối nói. Cậu ta là Cố Hiểu Minh, em trai của Cố Mĩ Linh.

“Bà nội, bà xem xử lý mấy chuyện này như thế nào. Nếu tha cho thằng vô dụng đó thì không phải quy tắc của nhà mình loạn hết lên sao ạ?”

Cố Hiểu Huy đi tới trước mặt bà cụ, vẻ mặt lấy lòng nói. Cậu ta là người cháu mà bà cụ thích nhất, cũng là con trưởng của anh cả Cố Vân Đông, có thể coi là một sự lựa chọn sáng giá cho vị trí người thừa kế của nhà họ Cố.

“Hiểu Huy à, cháu nói rất có lý, xử lý mọi việc phải biết cân bằng các bên, cũng là một chuyện quan trọng cháu phải học”.

Bà cụ khuyên bảo nói.

“Bà dạy bảo chí phải ạ, Hiểu Huy nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng”.

Cố Hiểu Huy vội vàng nói.

“Trước tiên như thế này, liên quan đến vấn đề xử lý, trừng phạt thằng vô dụng kia, thì đợi sau khi thắp hương xong thì sẽ bàn bạc trong cuộc họp của dòng họ”.

Bà cụ đứng lên, nói với mọi người. Thấy vậy mấy người cũng không dám nói nhiều nữa.

“Vù vù vù…”

Lúc này, dưới chân núi truyền đến tiếng xe máy điện. Mọi người nhìn ra xem thì thấy Long Thiên Tiếu đang chở Cố Tuyết Cầm từ chân núi đi lên. Thấy mọi người đều ngoảnh ra nhìn, Cố Tuyết Cầm hơi ngượng ngập, mặt đỏ hồng lên.

Long Thiên Tiếu lại chẳng có vấn đề gì. Anh đã quen rồi, hơn nữa cũng không muốn tính toán những điều này với họ.

“Đến rồi, đến rồi, họ đi xe máy điện tới kìa”.

“Đi xe máy điện, mất mặt quá đấy. Nhà chúng ta nghèo như thế rồi à? Có nhà nào trong chúng ta mà không lái xe tới, thật là mất mặt, ha ha…”

“Không nghèo thì thế nào, lấy phải thằng vô dụng thì không nghèo sao được?”

“Nghèo thì không liên quan gì nhưng chủ yếu là mất mặt nhà họ Cố chúng ta”.

Mọi người xôn xao bàn tán, trong giọng nói còn mang đầy sự chế giễu.

“Bà nội, cháu đến rồi ạ. Cháu xin lỗi, vừa rồi trên đường gặp chút rắc rối ạ”.

Cố Tuyết Cầm đến trước mặt bà cụ, hơi ngại ngùng nói. Bà cụ nghe thấy thế thì khẽ gật đầu chứ không nói gì.

“Gặp rắc rối? Không phải là cháu bị tắc đường đấy chứ?”

“Ha ha, chắc là tắc đường rồi, tắc đường xe máy điện!”

“Vậy thì tắc đường cỡ nào mà xe máy điện không đi qua được?”

Trong phút chốc, xung quanh đều lên tiếng chế nhạo, Cố Tuyết Cầm nghe thấy những giọng nói chối tai đó thì sắc mặt càng đỏ gay, trong lòng ức chế đến cùng cực, bàn tay nhỏ của cô nắm thật chặt.

Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô được bọc trong một bàn tay lớn.

“Không phải là tắc đường, mà vốn dĩ xe máy điện đi chậm”.

Long Thiên Tiếu đứng ra, nói thẳng vào vấn đề. Được Long Thiên Tiếu nắm tay, Cố Tuyết Cầm cảm giác yên tâm hơn nhiều, dường như sự ấm ức trong lòng cô cũng vơi bớt đi không ít.

“Xe máy điện chạy chậm? Xe máy điện chạy chậm thì đổi sang BMW đi!”

Có người cười cợt trên nỗi đau của người khác mà nói.

“Ha ha, thế thì cũng phải mua nổi BMW mới được!”

Có người nhân tiện đùa cợt.

“Chúng ta đi vào thôi, không cần ở đây, nghe mấy tiếng chó sủa rác rưởi này”.

Long Thiên Tiếu kéo tay Cố Tuyết Cầm bước vào nghĩ trang.

“Này, cậu nói ai là chó?”

“Thằng vô dụng này, lớn lối nhỉ? Không phải chỉ là thằng vô dụng thôi sao?”

“Đúng vậy, thằng ăn bám thì có tư cách gì lớn lối ở đây?”

Lời nói của Long Thiên Tiếu như một mồi lửa châm lên sự tức tối của mọi người khiến tất cả đều sôi sục lên án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play