Chương 58: Bà đoán xem
Lúc Long Thiên Tiếu về đến nhà thì đã tầm sáu giờ tối.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm đang bận việc trong bếp, Long Thiên Tiếu đi thẳng vào phòng bếp giúp cô một tay.
Cố Vân Sơn đang đọc báo, còn Vương Mỹ lại xem tin tức buổi tối. Tivi đang chiếu đến tin nhà họ Tôn bị điều tra.
“Nhà họ Tôn xảy ra chuyện gì vậy? Sao chỉ trong một đêm mà nói mất là mất hết thế này?”
Vương Mỹ nói.
“Chẳng phải tin tức đã nói rõ ràng đó sao? Dính vào chuyện không nên dính, tiền không rõ nguồn gốc”.
Cố Vân Sơn đeo cặp kính lão nhìn lên tivi nói.
“Tất nhiên tôi biết, còn cần ông nói à? Ý tôi muốn nói là ai là người đứng sau chuyện này, một gia tộc đang yên lành bỗng dưng tiêu tùng chỉ trong một đêm”.
Vương Mỹ hơi tức giận nói, nguyên nhân không phải vì Cố Vân Sơn lắm mồm mà là bà ta thấy khó chịu. Mấy ngày trước, thằng rể vô dụng suýt nữa đã phế luôn Tôn Hạo, bà ta còn tưởng chắc chắn Tôn Hạo sẽ không bỏ qua cho tên này.
Không ngờ chẳng được mấy ngày thì cả nhà họ Tôn gặp phải chuyện này.
“Còn có thể có kẻ nào thúc đẩy đằng sau chứ, ác giả ác báo. Tôi thấy cái tên Tôn Hạo đó cũng chẳng giống người tốt lành gì”.
Cố Vân Sơn chỉ lạnh nhạt nói.
“Không biết thì ông ngậm cái miệng thối của ông lại đi. Ý của ông là bạn tôi lòng dạ đen tối, bạn tôi đều không phải là người tốt gì sao?”
Vương Mỹ hoàn toàn bùng nổ, hét ầm lên. Nghe vậy, Cố Vân Sơn chỉ ngồi thẳng người lên tiếp tục đọc báo.
“Muốn kết bạn với người tốt trước tiên mình phải tốt đã. Bản thân cũng chẳng tốt lành gì, dĩ nhiên sẽ chơi với mấy người như mình”.
Lúc này một giọng nói nhàn nhạt vang lên, chỉ thấy Long Thiên Tiếu bê một đ ĩa thức ăn đi ra từ phòng bếp, sau đó đặt lên bàn.
“Long Thiên Tiếu, cậu đang bới móc tôi đấy à?”
Nghe anh nói vậy, Vương Mỹ càng tức hơn.
“Bà đoán xem”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Long Thiên Tiếu, hay lắm, cậu đang vểnh đuôi lên trời có phải không?”
Vương Mỹ cực kỳ tức giận chỉ vào Long Thiên Tiếu nói. Năm năm nay, cái tên vô dụng này chẳng dám thở mạnh trước mặt mình, vậy mà bây giờ lại dám nói chuyện với mình như vậy, đúng là phản rồi.
“Tôi nghĩ bây giờ chắc hẳn bà đang cảm thấy mất mát lắm nhỉ. Bà lại không ngờ đứa con rể xuất sắc trong lòng mình lại là người như vậy, bây giờ đứa con rể đó đã trở nên vô dụng hơn cả tôi. Bà nghĩ có nên giúp hắn không?”
Long Thiên Tiếu nhàn nhã nói.
“Cậu…”
“Giọng lớn thì có tác dụng gì, quanh khu này có ai mà không biết giọng bà lớn cỡ nào, nhưng vậy thì có ích gì chứ?”
Long Thiên Tiếu lại lắc đầu, sau đó mới đi vào phòng bếp.
“Làm phản rồi, một thằng vô dụng mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy!”
Long Thiên Tiếu vào phòng bếp không lâu, Vương Mỹ hét ầm ra ngoài, vừa rồi tức quá không nói được gì.
“Cố Vân Sơn, ông nhìn lại mình xem, giờ ông có chút bộ dạng này của chủ nhà không? Một thằng vô dụng leo lên đầu chúng ta ngồi rồi mà ông còn mặc kệ sao?”
Vương Mỹ nghẹn một bụng tức chỉ vào Cố Vân Sơn nói.
“Bà mới là chủ cái nhà này”.
Cố Vân Sơn lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“Cố Vân Sơn, nếu không phải cái tên yếu đuối ông thì cả nhà chúng ta có thể sống trong khu nhà thế này sao? Còn không phải vì ông không có chút địa vị nào trong gia tộc, trước khi mất, không phải ông cụ cứ luôn miệng nói yêu thương ông nhất mà sao không để lại vị trí gia chủ cho ông vậy? Còn gả con gái ông cho một thằng vô dụng, đều tại cái tên yếu đuối vô dụng ông cả đấy”.
Vương Mỹ ném cái điều khiển tivi lên sofa chỉ vào Cố Vân Sơn nói. Cố Vân Sơn chỉ cúi đầu đọc báo, không biết nên nói gì.
Mắng xong, Vương Mỹ ngông nghênh đi thẳng về phòng.
“Mẹ là vậy đấy, anh cứ nhiều lời với bà ấy làm gì?”
Trong phòng bếp, Cố Tuyết Cầm trợn mắt với Long Thiên Tiếu có ý trách anh nói.
“Do bố chiều nên bà ấy mới lộng hành như vậy. Bà ấy mà cứ giữ tính cách này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện”.
Long Thiên Tiếu bỏ thức ăn vào nồi, thản nhiên nói. Nghe anh nói vậy, Cố Tuyết Cầm lại không nói gì, sao cô lại không rõ tính mẹ mình thế nào cơ chứ
“Cô bưng thức ăn ra đi, tôi sắp nấu xong rồi”.
Long Thiên Tiếu nói. Cố Tuyết Cầm đem món vừa mới nấu xong ra ngoài.
Nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn phong phú được dọn lên, có lẽ hôm nay tâm trạng của Cố Tuyết Cầm khá tốt nên mua rất nhiều đồ ăn.
“Mẹ à, ăn cơm thôi”.
Cố Tuyết Cầm gọi. Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng đã ngồi vào bàn, anh bế Long Tiểu Tịch ngồi vào ghế bên cạnh mình.
Trong phòng chẳng có tiếng đáp lại, cũng không thấy bà ta đi ra, Cố Tuyết Cầm hơi bất lực.
“Ăn đi!”
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ai cho hai người ngồi vào bàn?”
Lúc này Vương Mỹ từ phòng đi ra, thấy Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch đang ngồi trước mặt, bà ta nổi giận nói.
“Không ai bảo cả, tôi tự ngồi vào”.
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói, Long Tiểu Tịch ở một bên giương mắt nhìn.
“Long Thiên Tiếu, cậu định chống đối với tôi đấy à? Cậu quên ai là người quyết định trong cái nhà này rồi phải không? Cậu tưởng mình có thể làm loạn trong nhà này sao?”
Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu lớn giọng nói.
“Tôi không thích thú gì cái nhà này nữa, vài ngày nữa tôi sẽ tìm một căn nhà mới rồi đi khỏi đây. Con của tôi không nên lớn lên trong sự chỉ trích của người không có tố chất như bà. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con bé”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói. Nói rồi, anh gắp cho Long Tiểu Tịch một cái đùi gà.
“Được lắm, cậu muốn cút thì mau cút khỏi đây. Ngày mai ly hôn ngay với con gái tôi rồi cút vĩnh viễn ra khỏi căn nhà này”.
Vương Mỹ đã vô cùng tức giận, chống nạnh nói không tiếc lời. Cố Vân Sơn ở một bên chỉ lắc đầu cúi đầu ăn cơm, dường như chuyện này chẳng hề liên quan đến ông ta.
“Ly hôn hay không cũng không phải do bà quyết định. Là người lớn, nếu bà cứ thích nhúng tay vào chuyện hôn nhân của người khác, bà có thể mở công ty mai mối hôn nhân được rồi đấy. Bà muốn chúng tôi ly hôn như vậy nhưng tôi lại không ly hôn thì bà có thể làm được gì?”
Long Thiên Tiếu cong khóe môi, vẻ mặt rất bình thản. Ba năm nay, bà mẹ vợ này chưa bao giờ đối xử tốt với anh, nếu nhiều lúc bà ta cứ im lặng không nói giống Cố Vân Sơn thì anh cũng sẽ sẵn lòng thừa nhận bà ta là mẹ vợ trên danh nghĩa của mình.
“Cố Tuyết Cầm, con nghe thấy chưa? Cái thằng vô dụng này cứng cánh rồi. Cố Tuyết Cầm, hôm nay con phải nói chắc chắn cho mẹ biết rốt cuộc con có ly hôn hay không?”
Vương Mỹ tức quá mà cười, nhìn Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Mẹ, được rồi đó, chuyện ly hôn sau này hẵng nói”.
Cố Tuyết Cầm hơi đau đầu nói. Cô biết mình không thể tránh khỏi vấn đề này.
“Cố Tuyết Cầm, con có ý gì? Ý con là muốn sống tiếp với thằng vô dụng này sao?”
Vương Mỹ hung dữ ép hỏi.