Chương 42: Bánh bao hôm nay thơm quá
Đối với chuyện Long Tiểu Tịch ngủ cùng Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu không phản đối. Từ nhỏ tới giờ, thực ra Long Tiểu Tịch chưa từng bài xích Cố Tuyết Cầm. Dù Cố Tuyết Cầm hay mạnh miệng nhưng trái tim lại mềm nhũn.
Mấy năm nay, nếu không nhờ Cố Tuyết Cầm mềm lòng như thế, có lẽ bố con họ không sống được tới bây giờ.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng nay, Long Thiên Tiếu dậy rất sớm.
Cố Tuyết Cầm có thói quen chạy bộ sớm nhưng hôm nay, cô lại dẫn theo cả Long Tiểu Tịch.
Khi Long Thiên Tiếu nấu xong bữa sáng, Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch mới bước vào từ bên ngoài.
“Bố ơi, con đói!”
Long Tiểu Tịch đi vào bếp, rướn cổ lên hét.
“Con đi đánh răng rửa mặt trước đi!”
Long Thiên Tiếu nói.
“Vâng ạ!”
Long Tiểu Tịch cực kỳ ngoan ngoãn đáp.
“Bánh bao hôm nay thơm quá!”
Cố Tuyết Cầm đi tới, mở lồ ng hấp, cầm một cái lên, cắn một phát.
“Không phải cô mới chạy bộ buổi sáng xong à, ăn luôn sao?”
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua rồi hỏi.
“Hôm nay không chạy bộ mà là leo núi, Tiểu Tịch nhỏ vậy sao chạy bộ nổi?”
Cố Tuyết Cầm lắc đầu.
“Cũng đúng!”
Long Thiên Tiếu đáp. Anh nhanh chóng nấu xong bữa sáng, trên bàn cơm đã bày một bàn đầy đồ ăn.
Lúc này, Vương Mỹ đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng bếp, sắc mặt bà ta không hề dễ nhìn. Trước kia, con gái bà ta không nói chuyện với thằng vô dụng này nhiều, thậm chí một tháng còn chẳng được mấy câu, nhưng hôm nay, hai đứa này nói nhiều như vậy, bằng tổng số lời nói trong một tháng rồi còn gì.
Đây không phải dấu hiệu tốt.
“Trước kia anh làm đầu bếp à? Tôi cảm thấy món anh nấu ngon lắm!”
Ngồi vào bàn cơm, Cố Tuyết Cầm hào hứng nói, mấy năm nay, tay nghề của Long Thiên Tiếu còn giỏi hơn đầu bếp trong khách sạn bình thường rất nhiều.
Nhưng dù sao nấu cơm dọn dẹp cũng không phải việc của đàn ông nên trong mắt Vương Mỹ và Cố Vân Sơn, thậm chí là trong mắt Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu chỉ là một thằng vô dụng nấu ăn ngon chút thôi.
“Trước kia tôi từng học một chút nên cũng không tệ lắm!”
Long Thiên Tiếu cười nói, anh mới phát hiện ra là Cố Tuyết Cầm đột nhiên chịu nói chuyện với mình rồi, cô càng lúc càng giống một người bình thường, ít nhất không như trước kia, chẳng khác nào một khối băng.
“Một người đàn ông biết nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ thì được tích sự gì? Đàn ông đàn ang thì nên như thiếu niên tướng quân của Đế Quốc – Long Vương, dựng đao cưỡi ngựa bảo vệ tổ quốc ấy!”
Vương Mỹ nhìn ngứa mắt thì nói.
“Người như vậy có thể oai phong bốn phương nhưng bên trong lại chẳng thể bảo vệ nổi người mình yêu thương. Vậy thì đó chẳng phải kẻ nhu nhược à. Nghe nói thiếu niên tướng quân Long Vương kia đã mất tích năm năm rồi, không chừng trốn ở góc nào sám hối rồi ấy!”
Long Thiên Tiếu ngồi trước bàn, dùng đũa quấy chén cháo hoa, nhàm chán, lạnh nhạt nói.
“Cậu thì biết cái đếch gì? Năm đó Long Vương oai phong một cõi, một thằng vô dụng như cậu sao xứng đánh giá người ta?”
Vương Mỹ hừ lạnh một tiếng, trận chiến năm năm trước chấn động cả Hoa Hạ, tướng quân thiếu niên cực kỳ tôn kính trong trận đại chiến Đông Khấu ở biên giới phía Nam. Một trận long trời lở đất, nổi tiếng chỉ qua một cuộc chiến. Nhưng chưa có ai nhìn thấy mặt của tướng quân thiếu niên này, cũng không ai biết tên thật của anh ta.
Long Thiên Tiếu không nói gì về lời phán xét của Vương Mỹ, anh chỉ cúi đầu, chậm rãi húp cháo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đồng hồ điểm tám giờ. Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch đã mặc đồ tươm tất, ngồi ở phòng khách chờ Cố Tuyết Cầm.
“Đi thôi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi!”
Cố Tuyết Cầm đi xuống từ trên lầu, nói với Long Tiểu Tịch và Long Thiên Tiếu như vậy. Nghe thế, hai bố con cũng đứng lên.
“Cố Tuyết Cầm, con định đi đâu?”
Vương Mỹ hỏi.
“Ngày mai Tiểu Tịch phải đi học, con dẫn cô bé đi mua mấy bộ quần áo, với vài món văn phòng phẩm!”
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Cố Tuyết Cầm, mẹ thấy con điên rồi!”
Vương Mỹ nghe vậy thì có chút kích động, có điều Cố Tuyết Cầm lại ngoảnh mặt làm ngơ, bế Long Tiểu Tịch lên rồi đi ra ngoài.
Long Thiên Tiếu nghe thế thì đi theo.
“Nếu không để tôi bế đi. Tiểu Tịch nặng lắm!”
Nhìn Cố Tuyết Cầm ôm Long Tiểu Tịch, Long Thiên Tiếu nói.
“Người ta gầy lắm mà! Người ta muốn chị Tuyết Cầm bế cơ, không cần bố bế!”
Long Tiểu Tịch ghét bỏ Long Thiên Tiếu.
“Vậy thì cũng phải cần người ta bằng lòng mới được!”
Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Chị Tuyết Cầm, chị có bằng lòng bế em không?”
Long Tiểu Tịch hỏi.
“Có chứ!”
Cố Tuyết Cầm không nhịn được mà bật cười.
“A, em không cần chị Tuyết Cầm bế, em có thể tự đi!”
Long Tiểu Tịch lại nói
“Em chắc chứ?”
“Vâng!”
Long Tiểu Tịch khẳng định.
“Được rồi, trạm xe buýt ở bên kia, không xa lắm”.
Cố Tuyết Cầm đặt Long Tiểu Tịch xuống đất rồi chỉ vào trạm xe buýt cách đó không xa.
“Nếu không chúng ta mua một chiếc xe đi, sau này cũng tiện đưa rước Tiểu Tịch, cũng tiện đi làm, tập đoàn Long Đằng và chỗ cô làm cũng tiện đường mà”.
Long Thiên Tiếu nhíu mày rồi đề nghị.
“Anh đùa gì thế, chúng ta lấy đâu ra tiền để mua xe?”
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, trào phúng hỏi lại. Trong năm năm nay, ở cái nhà này, Cố Vân Sơn và Vương Mỹ trong trạng thái nghỉ hưu, Cố Thiếu Duy còn đi học, người có thu nhập cố định chỉ có Cố Tuyết Cầm.
Cũng may, Cố Vân Sơn và Vương Mỹ còn có chút trợ cấp giống như tiền lương hưu của gia tộc, nếu không, dựa vào chút tiền lương của cô, cả nhà này hoàn toàn không sống nổi.
“Tôi có!”
Long Thiên Tiếu đáp chắc nịch.
“Mấy năm nay anh thất nghiệp, tiền từ đâu ra?”
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, rõ ràng cô không tin lời Long Thiên Tiếu.
“Nếu tôi nói người khác cho tôi mười triệu thì cô tin không? Nếu tôi nói là chỉ cần tôi muốn bao nhiêu thì người đó cũng đưa, cô tin không?”
Long Thiên Tiếu đều dùng mệnh đề “nếu”.
“Trên thế giới này, anh em ruột còn phải sòng phẳng, có ai lại tự dưng cho anh tiền?”
Cố Tuyết Cầm trợn trắng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, cảm thấy Long Thiên Tiếu như đang kể chuyện cười vậy.
“Nếu thật sự có? Vậy cô thích biệt thự ở sườn núi hay đỉnh núi?”
Long Thiên Tiếu hỏi tiếp.
“Nói cứ như nếu tôi thích thì anh có tiền mua ngay vậy, tôi thích biệt thự trên đỉnh núi, đỉnh núi Vân Lan ấy, anh có tiền thì mua cho tôi căn đi!”
Cố Tuyết Cầm cảm thấy không chịu nổi khi cứ phải nói chuyện phi thực tế với Long Thiên Tiếu thế này. Nhà ở đỉnh núi không phải là nơi người bình thường được ở, thậm chí có tiền cũng chưa chắc ở được.
Khu dân cư núi Vân Lan này là tài sản thuộc sở hữu của đại gia Tần Viễn Lâm, dưới chân núi Vân Lan có đủ các loại nhà phổ thông, biệt thự sườn núi thường là nơi ở của mấy gia tộc hạng hai, ba của thành phố Lâm Giang.
Mà biệt thự cực kỳ sa hoa trên đỉnh núi là nói mà gia tộc bình thường không thể bước vào.
Chỉ có gia tộc hàng đầu ở thành phố Lâm Giang, là đại gia một phương mới có tư cách mua sắm nó, nếu chỉ xét theo giá, cả căn nhà ở đó ít nhất cũng phải ba mươi triệu trở lên.