Chương 35: Đọc vị vô số đàn ông
“Lấy mấy bộ quần áo thoải mái một chút là được, tôi không dùng đến quần áo sang trọng đâu”.
Long Thiên Tiếu cười khổ. Phong cách ăn mặc của anh nếu không mặc quân phục thì cũng mặc khá bình thường, thoải mái.
“Mặc bình thường sao? Vậy thì bộ này, mấy bộ này, với bảy tám bộ bên kia gói hết lại, không cần thử, tốn thời gian”.
Lâm Hi nghe thấy thế thì chỉ luôn mấy bộ. Long Thiên Tiếu nghe cô chọn đồ thì không có lời nào để nói. Nào có kiểu mua đồ nào như vậy.
“Vâng, vâng, xin quý khách đợi một lát”.
Tiểu Lệ vui mừng nói. Một khách hàng mà mua nhiều đồ xa xỉ như thế thì lương thưởng của cô ta cũng được nhiều lắm đây. Chẳng mấy khi bán được hàng, đến lúc bán được thì lại đủ ăn ba năm.
“Đợi chút sang cửa hàng đồ trẻ em, mua cho Tiểu Tịch mấy bộ vừa người nhé”.
Lâm Hi nhìn Long Tiểu Tịch nói.
“Cảm ơn chị Lâm Hi”.
Long Tiểu Tịch nói.
“Hay là ăn cơm trước, bây giờ sắp năm giờ rồi, cũng đã đến giờ ăn cơm”.
Tần Tiểu Manh đề nghị nói.
“Cũng đúng, chúng ta đi ăn cơm trước nhé!”
Lâm Hi giơ hai tay đồng ý.
“Bây giờ các anh không phải đi theo tôi nữa, tôi tự lái xe là được”.
Tần Tiểu Manh nói với vệ sĩ và bác Lý ở phía sau.
“Cô chủ, như thế sợ là không được. Ít nhất cô cũng nên để chúng tôi đi cùng, bảo đảm cho an toàn của cô”.
Bác Lý vẫn lo lắng nói.
“Có chị Lâm Hi và thầy giáo ở đây thì lo gì đến an toàn của tôi”.
Tần Tiểu Manh nói rất chắc chắn nhưng bác Lý vẫn còn do dự.
“Được rồi, cứ quyết định như thế đi, đi đâu cũng có người đi theo tôi cảm thấy rất không thoải mái”.
Tần Tiểu Manh có chút chán nản nói. Những người này nói là bảo vệ cô bé, nhưng ở một mức độ nào đó thì chính là đang theo dõi cô bé. Dù cô bé làm chuyện gì thì ngay hôm sau là bố sẽ biết ngay khiến cô vô cùng đau đầu.
“Vâng, cô chủ, nếu có chuyện gì thì nhanh chóng thông báo cho tôi nhé”.
Sau khi bác Lý nhìn sâu Long Thiên Tiếu thì mới nói. Tuy rằng, ông ta chưa từng nhìn thấy tài nghệ của Long Thiên Tiếu, nhưng Tần Viễn Lâm nói anh là người giành được vị trí đứng đầu trong vạn quân. Tuy rằng, trong đó cũng có thành phần chém gió nhưng không nhiều, có lẽ bản lĩnh của người này cũng khá đấy.
Bác Lý nói lời tạm biệt với mấy người này rồi mang theo vệ sĩ rời đi.
“Tầng thượng có một nhà hàng lẩu do nhà em mở, quản lý cũng là người làm nhà em, gần đây có khá nhiều món mới, hay là chúng ta đến thử xem?”
Tần Tiểu Manh gợi ý.
“Chị thế nào cũng được”.
Lâm Hi nói.
“Chú cũng đồng ý”.
Long Thiên Tiếu nói. Sau khi thống nhất xong thì mấy người đi lên luôn nhà hàng lẩu trên tầng cao nhất. Tuy là một nhà hàng lẩu nhưng đẳng cấp rõ ràng không phải là nơi cấp thấp, trang trí mang phong cách cổ xưa. Nhưng vì ở trên tầng cao nhất, cho nên chỉ cần lại gần cửa sổ thì thậm chí có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố Lâm Giang với phong cảnh tuyệt đẹp, in sâu vào đáy mắt.
“Chú Trương, ở đây có chỗ ngồi nào tốt một chút không?”
Vừa vào cửa hàng, Tần Tiểu Manh đã hỏi.
“Cô chủ đến rồi ạ”.
Một người lớn tuổi đi ra, hơi cúi đầu, vô cùng cung kính nói. Nhìn mấy người đi cùng Tần Tiểu Manh thì lại cúi đầu chào hỏi.
“Cô chủ đến đây, sao không nói trước với chú Trương? Chú Trương luôn giữ một chỗ ngồi tốt nhất cho cô đây!”
Chú Trương nhìn Tần Tiểu Manh, cưng chiều nói.
“Cảm ơn chú Trương”.
Tần Tiểu Manh nói cảm ơn rồi cùng chú Trương đi vào. Ông ta đưa mấy người đi vào một phòng bao cạnh cửa sổ. Đây phòng bao có vị trí đẹp nhất của nhà hàng, ngồi đâu có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong của cả tòa nhà và khung cảnh đẹp đẽ của thành phố Lâm Giang ở bên ngoài.
“Bé con, em thích ăn gì?”
Tần Tiểu Manh đẩy thực đơn cho Long Tiểu Tịch, hỏi.
“Em không biết, mọi người ăn gì thì em ăn đấy”.
Long Tiểu Tịch thành thật nói, Tần Tiểu Manh nghe thấy thế thì nhéo nhéo mặt Long Tiểu Tịch.
“Chị Tiểu Manh ngốc nghếch, tại sao cứ nhéo mặt người ta thế?”
Long Tiểu Tịch tỏ vẻ oán hận nói.
“Được rồi, để chị gọi!”
Tần Tiểu Manh vô cùng phóng khoáng, nói xong thì gọi bao nhiêu món ăn.
“Gọi vừa vừa thôi, ăn không hết nhiều như thế đâu”.
Lâm Hi nói, trong lòng cảm thấy có chút bó tay. Tần Tiểu Manh không hổ là viên ngọc quý trên tay Tần Viễn Lâm, tiêu tiền như nước.
“Vậy được rồi, mọi người xem có gì muốn ăn nữa không. Ở đây ngoài lẩu còn có không ít đồ ăn vặt cầu kỳ, mùi vị cũng khá ngon”.
Lúc này, Tần Tiểu Manh mới dừng lại.
“Thế này được rồi, gọi món nhé!”
Lâm Hi nói, Tần Tiểu Manh nghe lời cũng không gọi nữa.
Đây là trung tâm thương mại Tiềm Long ở trung tâm thành phố Lâm Giang, cao 49 tầng. Tuy không phải tòa nhà cao nhất ở Lâm Giang nhưng cũng đủ để nhìn thấy hầu hết phong cảnh của thành phố này. Cùng lúc này, ở một phòng khác trên tầng cao nhất này, Cố Tuyết Cầm cũng đang ngồi bên cửa sổ, ngồi đối diện với cô là một cô gái hai lăm, hai sáu tuổi.
“Cố Tiểu Cầm, đồ keo kiệt nhà cậu. Tớ hẹn hò mấy tháng thì cậu mới đồng ý đến đây ăn một bữa với tớ”.
Sở Uyển Tình ngồi đối diện với Cố Tuyết Cầm, nói đùa.
“Cái gì mà hẹn hò mấy tháng chứ. Đấy là không có thời gian. Bây giờ có thời gian rồi thì không phải đưa cậu tới đây luôn sao”.
Cố Tuyết Cầm lườm Sở Uyển Tình, không khách khí nói. Hai người là bạn cùng phòng đại học lại vừa là bạn đồng nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, Sở Uyển Tình vào làm chế tạo thuốc của Cố thị, mà Cố Tuyết Cầm là người nhà họ Cố thì đương nhiên cũng sẽ làm việc ở Cố thị. Vì tính cách khá hợp nên hai người trở thành bạn tốt của nhau.
“À, người đàn ông đó thực sự đề nghị ly hôn với cậu sao?”
Sở Uyển Tình đột nhiên thay đổi chủ đề, hỏi.
“Ừ”, Cố Tuyết Cầm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ đã hứa là năm năm sau sẽ ly hôn thì cứ theo lời hứa đó làm thôi”.
“Tớ nghe người trong dòng họ nhà cậu nói, cậu luôn bảo vệ cho anh ta với người trong nhà, chẳng lẽ cậu đúng là lâu ngày sinh tình à?”
Sở Uyển Tình xa gần suy đoán.
“Nào có? Tớ chỉ thấy anh ta đáng thương. Người chồng trong tưởng tượng của tớ chẳng giống anh ta chút nào. Tớ không thích mẫu người như vậy, sao có thể thích anh ta dược. Lúc đầu nếu không phải là vì ông nội thì sao tớ lại đồng ý kết hôn chứ?”
Cố Tuyết Cầm vội vàng phủ nhận.
“Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng tớ cảm thấy ông chồng trên danh nghĩa này của cậu cũng tốt đấy. Tuy cả ngày nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch nhưng dựa vào vô số kinh nghiệm về đàn ông của tớ thì những người đàn ông như thế, nếu gọn gàng sạch sẽ một chút thì chính là một cậu trai khá ổn, đúng như kiểu dựa vào mặt để kiếm cơm”.
Sở Uyển Tình hút một ngụm đồ uống trong tay, trầm ngâm nói.
“Được rồi, mắt nhìn người của cậu cũng kém quá đấy”.
Cố Tuyết Cầm ghét bỏ nói.
“Đây không phải là ánh mắt mà là trực giác, trực giác của con gái. Một người đàn ông không chú ý đến vẻ bề ngoài của mình là vì những chuyện đã trải qua khiến anh ta không còn ấu trĩ đồng thời cũng trầm lặng hơn, có sự dũng cảm và hệ tư tưởng hoàn thiện để nhìn thấu mọi chuyện. Tớ cảm thấy anh ta là người đầy tâm sự. Cậu nghĩ xem, một người đàn ông nhiều năm như vậy đồng ý ở trong nhà cậu ngậm đắng nuốt cay, cũng chẳng dễ dàng gì. Một người đàn ông có thể nhẫn nhịn như vậy đều là người làm nên nghiệp lớn, hoặc đã thành nghiệp lớn”.
Sở Uyển Tình cau mày, nói liên thanh.