Chương 29: Ông muốn trả thù không?
“Lên, tất cả lên hết đi. Đánh thằng nhãi này tàn phế cho tao, xảy ra chuyện gì tao chịu trách nhiệm”.
Sau khi bị ném ra ngoài, Mặt Sẹo hét lên. Đàn em của hắn nghe thấy thế thì cả đám cùng xông lên.
“Nếu có thể giết hết thì thật là tốt quá”.
Long Thiên Tiếu tỏa ra sát khí kinh khủng, nói bằng giọng điệu lạnh lùng. Đối với anh, giết người còn dễ hơn là đánh bị thương.
Nhìn một đám người xông về phía Long Thiên Tiếu, Long Đức Phúc và Lý Bình sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
“Bụp bụp bụp…”
Mấy chục người cùng xông lên, bụi tung mù mịt trong sân. Người ở bên ngoài còn không nhìn thấy trong đám bụi đó rốt cuộc tình hình ra sao, chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
Rất nhanh sau đó, qua vài phút, khi đám bụi đã tản bớt thì vốn dĩ mấy chục người xông lên đến giờ chỉ còn mình Long Thiên Tiếu đang đứng.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Tam vô cùng tuyệt vọng, lê cái chân tàn tật muốn đi ra ngoài.
Mặt Sẹo nhìn thấy cảnh này cũng nuốt một ngụm nước bọt. Mẹ kiếp, đây là người sao? Đông như thế mà cũng đánh ngã hết cả!
“Sao, còn chiêu gì nữa không?”
Long Thiên Tiếu phủi tay, hỏi.
“Không… không còn nữa!”
Mặt Sẹo lắp bắp nói không thành lời, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu như nhìn thấy quỷ.
“Vậy thì làm như tôi nói, đưa tiền đây rồi biến!”
Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.
“Nhanh, nhanh lên. Còn thằng nào không chết thì đứng dậy hết, trên người có bao nhiêu tiền, trong nhà có bao nhiêu tiền, không muốn chết thì lấy hết ra”.
Mặt Sẹo bỗng hét lên, nhất thời muốn đưa ra một trăm năm mươi ngàn thì quả thật là rất khó, nhưng chúng bắt nạt dân chúng, hoành hành ngang ngược đã lâu như thế, cho nên khoản tiền này cũng có thể gom được.
Những tên đàn em bị đánh ngã, trông vô cùng nhếch nhác bò từ dưới đất lên, lộn xộn khoảng mười phút thì cuối cùng Mặt Sẹo cũng đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu.
“Dạ, đại ca, chỉ gom được một trăm mười ngàn thôi ạ, thật sự không còn nữa. Đại ca, cậu xem có thể giơ cao đánh khẽ không ạ”.
Mặt Sẹo cầu xin. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ trước đến nay chỉ có hắn đi tống tiền người khác, bây giờ đã không được xu nào lại còn bị tống tiền ngược lại. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chính là câu chuyện cười của tất cả anh em trong nghề.
“Ông có muốn báo thù không?”
Long Thiên Tiếu cầm tiền, bỗng nhiên hỏi.
“Hả?”, Mặt Sẹo nghe thế thì sững người, vội vàng trả lời ngay: “Đại ca, cậu nói gì vậy. Tôi còn không có ý nghĩ phản kháng thì cái gì mà báo thù chứ?”
Mặt Sẹo cũng là kẻ biết điều, nhìn tình cảnh này thì tỏ ra đáng thương nói.
“Ông có thể báo thù, nhưng nếu có lần sau, thì cái đầu trên cổ ông sẽ không còn là của ông nữa”.
Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói, Mặt Sẹo nghe thấy thế thì toàn thân run rẩy. Hắn vỗn dĩ không phải là đối thủ của người đàn ông này.
“Không không không, đại ca đừng nói đùa, sau này chúng tôi sẽ đi đường vòng qua nhà cậu, chắc chắn sẽ đi đường vòng”.
Mặt Sẹo cực kỳ sợ hãi nói.
“Vậy bây giờ ông có thể biến đi được rồi”.
Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói. Nếu là năm năm trước, nếu nơi này không phải là thành phố Lâm Giang, nếu anh bây giờ vẫn là anh của năm năm trước thì giờ phút này, anh đã giết sạch những kẻ này rồi.
“Được, cút ngay, cút luôn đây ạ”.
Đến giờ Mặt Sẹo mới thở phào một hơi, dẫn đám người khập khiễng đi ra ngoài. Không lâu sau, những kẻ bị đánh cho tan tác đều đã đi hết.
“Anh Mặt Sẹo, lẽ nào chuyện này cứ bỏ qua như thế? Vương Tam em ra ngoài lăn lộn lâu như vậy mà chưa từng chịu thiệt thòi như thế!”
Sau khi ra khỏi sân, Vương Tam vội vàng đuổi theo Mặt Sẹo, hỏi.
“Bốp!”
Mặt Sẹo nghe thấy thế thì lật tay tát một phát vào mặt Vương Tam.
“Khốn kiếp, mày cho tao chọc phải cái giống người gì đấy hả? Mày điên mẹ nó rồi!”
Mặt Sẹo mắng chửi như điên.
“Em cũng không biết thằng nhãi đó lại kinh khủng như thế mà”.
Vương Tam tỏ vẻ oan khuất nói.
“Mày tăng lãi cao kinh tởm như thế mà còn gọi là vay nặng lãi sao? Cái khỉ đó là tống tiền, tống tiền hiểu không? Mượn mày một ngàn, một tháng sau mày dám đòi người ta mười ngàn, có phải mày thèm tiền phát điên rồi không”.
Mặt Sẹo đạp một phát lên người Vương Tam, hung hăng nói. Vương Tam cúi đầu, không nói gì. Trong những đàn em của Phong Cẩu, gã chỉ biết Mặt Sẹo.
“Vậy bây giờ em phải làm thế nào ạ?”
Vương Tam hoảng loạn nói.
“Trước đây, có phải tao đã từng nói với mày, đừng động đến cái trò cho vay nặng lãi, nhưng mày lại coi như gió thổi bên tai. Bây giờ lỗ nặng, người này không phải là người mà tao và mày có thể chọc được”.
Mặt Sẹo khẽ thở phào, có chút bất lực nói.
“Cảm ơn anh Mặt Sẹo ạ!”
Vương Tam cúi đầu, Mặt Sẹo gật đầu, đưa một đám tán binh bại tướng rời đi.
Sau khi bọn Mặt Sẹo rời đi, cả nhà Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng có thể yên ổn ăn cơm, chỉ là Long Đức Phúc và Lý Bình đều tỏ ra nơm nớp lo lắng.
“Tiểu Tiếu, con nói đám người này có khi nào tìm chúng ta báo thù không. Con đánh bọn chúng thảm như thế mà!”
Lý Bình lo lắng nói.
“Những kẻ này đều là những tên lưu manh ở khu này, không sợ thằng ăn cắp chỉ sợ trộm nhớ nhung!”
Long Đức Phúc gắp một miếng rau rồi nói.
“Đúng vậy, Tiểu Tiếu, hay là con trả tiền lại đi! Như thế mới yên tâm”.
Lý Bình lo lắng nói, trên bàn chồng hơn một trăm ngàn. Nhà này vốn dĩ rất nghèo, những năm gần đây, hai vợ chồng họ đều chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Nhưng nhìn đống tiền trước mặt thì họ lại không vui nổi.
“Họ tống tiền con, thì đó là tống tiền. Mà bây giờ con tống tiền họ thì cũng có khác gì. Tuy đây đều là lấy đạo của người trị người nhưng chúng ta chỉ là nhưng người bình thường, tiêu cái loại tiền này cũng không yên tâm!”
Long Đức Phúc lại nói.
“Bố mẹ không cần lo đâu. Ở thành phố Lâm Giang này, vẫn chưa có ai dám làm phiền con đâu. Bố mẹ yên tâm. Họ không dám làm gì đâu. Còn số tiền này, bố mẹ cứ cầm lấy”.
Long Thiên Tiếu vẫn kiên trì nói.
“Cái này…”
Lý Bình và Long Đức Phúc đều cảm thấy khó xử.
“Bố, chân của bố có thể chữa khỏi chứ ạ”.
Long Thiên Tiếu nhìn chân Long Đức Phúc nói.
“Có thể chữa, nhưng tốn quá nhiều tiền”.
“Không phải tiền ở đây sao?”
Long Thiên Tiếu chỉ vào đống tiền nói.
“Haizz, Tiểu Tiếu, bác sĩ nói, muốn chân của bố con hồi phục bình thường thì ít nhất phải mất ba trăm ngàn. Những chuyện chuyên môn, bố mẹ cũng không hiểu, sau khi bác sĩ nói ba trăm ngàn xong thì không còn muốn chữa nữa. Nhà chúng ta nào có ba trăm ngàn?”
Lý Bình thở dài, bất lực nói.
“Ba trăm ngàn thì ba trăm ngàn. Thế nào cũng phải chữa. Mấy năm nay con tích lũy được một ít tiền khoảng mấy trăm ngàn, gom thêm chỗ này thì vừa đủ”.
Long Thiên Tiếu chỉ bình tĩnh nói. Anh không nói mình có chục triệu, thậm chí còn nhiều hơn, sợ bố mẹ không tin nên chỉ có thể nói thành ít như vậy. Người đạt đến tầm như anh, nếu cần đến tiền thì cũng đó không phải là chuyện quá dễ hay sao.
“Anh có tiền tích lũy? Anh, những năm nay anh đi đâu, làm gì vậy?”
Long Vận Nhi hơi bất ngờ, nhìn dáng vẻ anh trai mình không giống người có tiền mà.