Bị Bách Lý Vô Cầu chất vấn, Long Thiên Tiếu mở miệng nhưng không biết nói gì?
Đôi mắt anh dần trở nên đỏ tươi, hai tay hung hăng nắm chặt, như thể đang nghĩ đến chuyện đau khổ gì đó, khiến vẻ mặt anh có chút méo mó.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi, tôi sẽ báo thù cho cô ấy. Dù ai là người ra tay, tôi cũng sẽ giết hết bọn họ, không chừa một ai”.
Long Thiên Tiếu nói, trong tay anh cầm tách trà, nước trà trong chén bắt đầu cuộn trào.
“Bụp…”
Chén trà cuối cùng cũng không chịu được mà vỡ tan trong tay Long Thiên Tiếu.
“Để tôi đi lấy cốc khác cho ông Long”.
Tiểu Nhị ở bên cạnh thấy vậy nhanh chóng đứng dậy đi vào trong.
“Bọn họ dám làm như vậy với anh, lai lịch chắc chắn không tầm thường, anh định làm thế nào?”
Nghe những lời này, giọng điệu của Bách Lý Vô Cầu hiển nhiên dịu đi rất nhiều, sau đó anh ta lãnh đạm nói.
“Cho dù là ai đi chăng nữa thì đều giống nhau”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Nếu anh vẫn còn đứng trên đỉnh cao võ thuật, tôi với anh hiệp lực, ở Hoa Hạ không ai có thể đánh bại”.
Trong mắt Bách Lý Vô Cầu lóe lên một tia lạnh lùng, sau đó nói.
“Một mình tôi cũng có thể”.
Long Thiên Tiếu có chút ngang tàng nói.
“Hiện tại đã hồi phục được bao nhiêu sức mạnh rồi?”
Bách Lý Vô Cầu lại hỏi.
“Một phần mười, thậm chí là một phần một trăm, tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn là chưa hồi phục được nhiều”.
Long Thiên Tiếu mơ hồ đáp, sức mạnh bị phong ấn năm năm đột nhiên được mở ra, việc khôi phục trong khoảng thời gian ngắn là hoàn toàn không có khả năng.
“Với sức mạnh như vậy, đến bảo vệ chính mình và con gái cũng không làm được, huống chi là trả thù”.
Bách Lý Vô Cầu có chút khinh thường nói.
“Đây là chuyện lâu dài, ít nhất bây giờ tôi còn chưa tìm được mục tiêu. Thứ tôi có chính là thời gian để gia tăng sức mạnh bản thân”.
Long Thiên Tiếu lại phản bác.
“Tôi muốn gặp con gái cô ấy”.
Bách Lý Vô Cầu đột nhiên nói.
“Anh định làm gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Nó có một người bố bất tài, nhất định phải có khả năng tự bảo vệ bản thân”.
Bách Lý Vô Cầu cực kỳ khinh thường đáp.
“Nó là con gái tôi, liên quan gì đến anh?”
Long Thiên Tiếu hỏi ngược lại.
“Con gái của cô ấy là thứ duy nhất trên đời cô ấy quan tâm, cũng là giọt máu duy nhất mà cô ấy để lại, tôi nhất định phải bảo vệ con cô ấy. Việc anh không làm được, Bách Lý Vô Cầu tôi đây làm được”.
Bách Lý Vô Cầu nói với vẻ mặt giễu cợt, ngẩng đầu lên, thậm chí có phần khinh thường Long Thiên Tiếu.
“Anh muốn dạy nó dùng độc dược?”
Long Thiên Tiếu hỏi Bách Lý Vô Cầu.
“Đúng vậy. Con gái đánh nhau cũng không tốt, dùng độc dược không phải rất tốt sao?”
Bách Lý Vô Cầu vô cùng chắc chắn nói.
“Anh muốn biến nó thành một con quái vật giống anh sao?”
Long Thiên Tiếu lại chất vấn.
“Anh nói ai là quái vật?”
Bách Lý Vô Cầu lại dùng giọng điệu lạnh lùng nói, hiển nhiên là anh cực kỳ không đồng ý với lời nói của Long Thiên Tiếu.
“Không phải quái vật thì là cái gì, quái vật như anh, anh cho rằng có bao nhiêu người dám tới gần anh?”
Long Thiên Tiếu nhếch miệng, sau đó nói.
“Mặc kệ anh nói thế nào, cái gì nên dạy tôi vẫn sẽ dạy. Từ nay về sau, tôi sẽ làm thầy của nó, tất cả kỹ năng của tôi đều sẽ là của nó. Hơn nữa, ý kiến của anh cũng không thể ngăn cản tôi”.
Bách Lý Vô Cầu vô cùng chắc chắn nói.
“Hôm nay tìm tôi ra đây chỉ để nói những chuyện này thôi sao?”
Long Thiên Tiếu sắc mặt lạnh lùng nói.
“Năm ngày sau, tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho bố anh”.
Lúc này, Bách Lý Vô Cầu nói.
“Tôi biết rồi”.
Long Thiên Tiếu đứng lên, bình thản nói.
“Tiểu Nhị, tiễn khách!”
Bách Lý Vô Cầu chỉ lãnh đạm nói một câu.
“Ông Long, mời ra ngoài!”
Tiểu Nhị bước tới, đưa tay ra mời Long Thiên Tiếu. Thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng bước ra ngoài. Quán Nhất Phẩm Lâu thực ra là một cái sân rất rộng, Tiểu Nhị đưa Long Thiên Tiếu đi một lúc nhưng vẫn chưa ra ngoài được.
“Cậu quên đường rồi sao”.
Long Thiên Tiếu rất chắc chắn nói.
“Rõ ràng là từ đây đi ra”.
Tiểu Nhị có chút ngượng ngùng đáp.
“Cậu quay về đi, tôi có thể tự mình ra ngoài”.
Long Thiên Tiếu giọng điệu lãnh đạm nói.
“Dạ? Như vậy không tốt lắm. Tôi còn chưa tiễn được ông ra, nếu thầy phát hiện sẽ quở trách tôi”.
Tiểu Nhị nghe xong có chút kinh ngạc nói.
“Không có gì không ổn cả, tôi bảo cậu về thì cậu về đi”.
Long Thiên Tiếu vô cùng kiên quyết nói.
“Nhưng nếu thầy biết tôi không nghe lời, thầy sẽ trách tôi”.
Tiểu Nhị vô cùng khó xử đáp.
“Tôi sẽ nói với anh ta về việc này, đảm bảo cậu sẽ không bị trách mắng, như vậy được chưa?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Hả? Chuyện đó... vậy được thôi!”
Tiểu Nhị gãi gãi đầu, có chút bất lực đáp, chuyện này xem ra cũng không có gì to tát, hơn nữa bây giờ cậu ta lại đang bị lạc đường, làm sao tiễn ông Long về được, thà rằng trực tiếp quay về tắm rửa đi ngủ còn hơn.
“Ừm”.
Long Thiên Tiếu nghe xong liền đi theo hướng mà anh nhớ, trên con đường ngoằn ngoèo này, chẳng mấy chốc Tiểu Nhị đã không nhìn thấy hình bóng Long Thiên Tiếu, cậu ta chỉ có thể trở về tắm rửa, ngủ một giấc.
Đi theo hướng trong trí nhớ, Long Thiên Tiếu vẫn không ngừng đi về phía trước, nhưng khi đi được một đoạn đường, anh liền dừng lại, dường như đang nghe ngóng điều gì đó.
“Thưa cô, không biết là ai đang chơi đàn piano vậy?”
Long Thiên Tiếu chặn trước mặt một người phục vụ và hỏi.
“Tiếng đàn này có lẽ là do cô Đông Phương chơi, cũng chỉ có cô Đông Phương mới có tài năng và năng lực như vậy. Cô Đông Phương không chỉ chơi piano giỏi mà còn là người thu âm hàng đầu cả nước”.
Người phục vụ phỏng đoán. Khi nhắc đến cô Đông Phương, trong mắt người phục vụ hiện lên một tia ngưỡng mộ.
“Tôi là khách ở đây, bây giờ cô có thể dẫn tôi qua đó xem được không?”
Long Thiên Tiếu cũng rất sảng khoái nói.
“Xin mời đi theo tôi”.
Người phục vụ đưa tay ra mời Long Thiên Tiếu, cô ấy đưa Long Thiên Tiếu đến trước mặt một tòa nhà ba tầng, qua cửa sổ có thể nhìn thấy tầng một là phòng luyện đàn piano, lúc này trong phòng vẫn còn sáng đèn.
“Cô Đông Phương, vị khách này, anh ấy muốn nghe cô chơi đàn”.
Người phục vụ mở cửa, đơn giản trực tiếp nói. Trong phòng luyện đàn chỉ có một người phụ nữ.
Nghe vậy, người phụ nữ quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt Long Thiên Tiếu.
Tuy diện mạo người phụ nữ này không bằng Cố Tuyết Cầm, nhưng trên người cô ta không thua kém chút nào, quan trọng là trên mặt cô còn toát ra vài phần khí chất tao nhã.
“Anh muốn nghe tôi chơi đàn piano sao?”
Đông Phương Tuyết nhìn Long Thiên Tiếu và hỏi. Nhìn thấy dáng vẻ của người này không đẹp đẽ gì, trông cũng không giống con của danh gia vọng tộc, cô ta rất nhanh liền xếp anh vào danh sách người qua đường.
“Không phải, tôi chỉ có một việc nhỏ mong cô giúp đỡ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy không nhịn được lắc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT