*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thôi, ăn đi, nhiều đồ ăn như vậy, vẫn không làm cho cậu ngậm miệng được”.
Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời, sao người phụ này lắm hơi sức ngồi càm nhàm thế nhỉ?
Ba người ăn gần 30 phút, cuối cùng đều đã ăn uống no say. Đến lúc này, Sở Tuyển Tình không giữ thể diện nữa, cô ấy vỗ vỗ vào chiếc bụng đã căng phồng. Trong bầu không khí âm nhạc du dương như thế này, Sở Uyển Tình dồn hết tâm sức cho việc ăn uống.
“Ợ…”
Sở Uyển Tình không biết xấu hổ nấc lên, Cố Tuyết Cầm thấy vậy thì lắc đầu, có chút không nói nên lời.
Xấu hổ, xấu hổ quá đi, sao mình lại có một cô bạn như vậy nhỉ?
“Mọi người đều là người quen, không cần câu nệ như vậy đúng không?”
Cô ấy thấy được sự chán ghét trong mắt Cố Tuyết Cầm, sau đó không biết xấu hổ nói.
“Không cần, đã bao giờ cậu biết giữ ý tứ?”
Cố Tuyết Cầm tức giận nói.
“Ha ha ha. Đâu có đâu. No thật đó!”
Sở Uyển Tình vui vẻ nói.
“Ăn no là tốt rồi, có câu ăn no gì ấy nhỉ?”
Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.
“Ăn no rửng mỡ!”
Sở Uyển Tình giành trả lời.
“Hừ hừ…. cậu mới ăn no rửng mỡ ấy, Cố Tuyết Cầm, tư tưởng của cậu thật dơ bẩn. Bây giờ ăn no rồi, chị đây sẽ thể hiện tài năng cho hai người xem, đền bù tiền cơm hôm nay”.
Sở Uyển Tình vội vàng nói.
“Đi đi, đi đi, đi thưởng thức nghệ thuật piano của cậu, bọn tớ phải về làm việc đây”.
Cố Tuyết Cầm nhìn đồng hồ, thời gian còn nhiều, vẫn chưa đến 1 giờ. Sở Uyển Tình không nói hai lời liền xuống dưới, nói với nhân viên phục vụ cái gì đó, sau đó đi theo cô ấy.
Sở Uyển Tình bước lên sân khấu, cô ấy không quên quay đầu lại, chào hỏi Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu từ xa, sau đó mới bắt đầu biểu diễn.
“Sóng Danube”.
Sở Uyển Tình mới nhấn một vài nốt, Long Thiên Tiếu bèn nói. Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ, vẫn chưa đánh đến khúc dạo đầu, anh đã đoán ra ca khúc mà Sở Uyển Tình đang chơi sao?
Khi lắng nghe sâu hơn, Cố Tuyết Cầm mới nhận ra, mà Long Thiên Tiếu sớm đã nghe ra rồi.
“Anh cũng biết chơi piano hả?”
Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ hỏi.
“Biết một chút”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nói.
“Biết một chút là biết bao nhiêu, anh có thể chơi một bản nhạc hoàn chỉnh không?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, từ trước đến nay, khi Long Thiên Tiếu nói chuyện đều như vậy, luôn nói dở chừng, rõ ràng rất giỏi, mà lại cứ khiêm tốn.
“Chắc được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói.
“Anh thấy cậu ấy chơi như thế nào”.
Cố Tuyết Cầm lại hỏi, cô có chút tò mò, nếu không phải là người có trình độ am hiểu về đàn piano, chắc chắn sẽ không thể nhận ra một bản nhạc trong khoảng thời gian ngắn.
“Cũng ổn”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Ca khúc này có một mức độ khó nhất định”.
Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói, trình độ chơi piano của cô tốt hơn Sở Uyển Tình một chút, nhưng cũng không hơn là bao.
“Nó được sáng tác bởi nhà soạn nhạc nổi tiếng Jan Ivanovici vào cuối thế kỷ 19, ban đầu đây là một điệu valse dành cho quân đội. Sau khi được chơi dưới phương thức này, nó đã được rất nhiều người hoan nghênh. Sau đó, tác phẩm này được chuyển thể thành bản piano bởi các nhà soạn nhạc khác, đồng thời được lưu truyền lại. Nhịp điệu tổng thể của bản nhạc piano uyển chuyển, nhịp nhàng. Liên tiếp xuất hiện dấu lặng khiến cho bản nhạc tràn ngập cao trào”.
Long Thiên Tiếu nghe Sở Uyển Tình diễn tấu, đ ĩnh đạc nói. Còn Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, lại kinh ngạc nhìn về phía anh. Những lời này đem đến cho cô một cảm giác chuyên nghiệp.
“Sao anh biết nhiều thế? Trước đây anh từng học piano sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, có một số thuật ngữ chuyên môn mà người bình thường không thể hiểu được, Long Thiên Tiếu có thể nói ra, cô cảm thấy rất khó tin.
“Học qua một chút, nhưng không được học chuyên sâu”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ cười nhẹ. Khoảng 10 phút trôi qua, Sở Uyển Tình mới quay lại phía bên này.
“Sao, tớ chơi được chứ?”
Trở lại chỗ ngồi, Sở Uyển Tình hỏi.
“Chơi khá tốt”.
Cố Tuyết Cầm mỉm cười nói.
“Đàn ông của Tuyết Cầm, anh thấy sao?”
Sở Uyển Tình nhìn Long Tiên Tiếu, lại hỏi.
“Cũng được”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Cũng được có ý gì?”
Sở Uyển Tình hỏi.
“Cũng được theo ý nghĩa thông thường”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói.
“Fuck, không phải anh có ý đó chứ?”
Sở Uyển Tình nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó hỏi.
“Cô ấy nói rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, cười nói.
“Anh là một người không biết chơi đàn, vậy mà nói tôi chơi bình thường”.
Sở Uyển Tình không phục nói.
“Tôi biết chút chút”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Chút chút mà ngông cuồng vậy, dám nói chị đây chơi bình thường? Hay là anh lên thử xem sao?”
Sở Uyển Tình bắt đầu dùng phép khích tướng.
“Thôi tôi không lên đâu. Nếu tôi lên, từ nay về sau, có lẽ mọi người sẽ biết tôi”.
Long Thiên Tiếu do dự một lúc, rồi lại lắc đầu.
“Mọi người đều biết anh? Ý của anh là anh chơi đàn quá khó nghe, cho nên, anh sợ lưu lại hình ảnh xấu trong lòng mọi người đúng không?”
Sở Uyển Tình thuận nước đẩy thuyền nói.
“Tôi sợ mình chơi hay quá. Người sợ nổi danh, heo sợ thịt héo, tôi cũng không muốn có quá nhiều người biết mình!”
Long Thiên Tiếu lắc đầu rồi nói.
“Cắt, anh chém gió, ai mà chẳng biết chém gió chứ? Đàn ông của Tuyết Cầm, tôi nói này, con người anh khá được, nhưng anh lại thích khoe khoang. Đây không phải là một thói quen tốt đâu”.
Sở Uyển Tình khinh thường nói, bộ dạng như lo nghĩ cho Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nghe xong, anh chỉ khẽ mỉm cười, cũng không phản bác lại.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát, tiện thể thanh toán luôn, hai người ở đây nói chuyện nhé”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu đứng dậy, sau đó nói.
“Đi đi, đi đi, đây là chuyện quan trọng, đi mau, chúng tôi ở đây vừa ăn vừa nói chuyện”.
Nói đến đây, Sở Uyển Tình trịnh trọng nói, khua khua tay, kêu Long Thiên Tiếu đi mau. Long Thiên Tiếu cũng không nói gì, đi vào nhà vệ sinh trước.
“Chậc chậc chậc, đàn ông nhà cậu gì cũng ổn, chỉ có điều là thích chém gió, khoe khoang”.
Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, Sở Uyển Tình nói với Cố Tuyết Cầm.
“Sao cậu biết anh ấy chém gió, ngộ nhỡ anh ấy chơi đàn tốt thật thì sao?”
Cố Tuyết