Chương 17: Tôi đúng là cầm tinh con chó
“Con ngồi đây nhé, bố xong việc sẽ tìm con sau”.
Long Thiên Tiếu thả Long Tiểu Tịch xuống, chỉ vào ghế bên cạnh và nói.
“Vâng”.
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn đồng ý, rồi đi ra ngồi lên ghế.
“Nào, cho tôi xem bản lĩnh của chú đi!”
Tần Tiểu Manh bày ra bộ dáng chuẩn bị tấn công Long Thiên Tiếu, khí thế hung hãn.
“Cước bộ yếu ớt là vì cái gốc không chắc, còn chưa đánh nhau mà đã để lộ mục đích tấn công của mình rồi, có thể nói việc bồi dưỡng quá kém”.
Long Thiên Tiếu đánh giá Tần Tiểu Manh, thất vọng nói.
“Chú… Tiếp chiêu!”
Hết lần này đến lần khác bị khinh thường khiến Tần Tiểu Manh rất tức tối. Cô bé tiến về phía trước, đấm vào mặt Long Thiên Tiếu, nhưng Long Thiên Tiếu lại không hề di chuyển chút nào.
Anh chỉ vung tay ra, nhẹ nhàng hóa giải cú đấm nhìn thì có vẻ vừa mạnh vừa nhanh của Tần Tiểu Manh.
Một đấm cứ thế mà bị chặn lại một cách nhẹ nhàng. Tần Tiểu Manh cảm thấy hơi khó chịu, mình đánh rất mạnh mà sao không khác gì đấm vào bông vậy chứ, ông chú kỳ lạ này đã hóa giải nắm đấm của mình mà không tốn chút sức nào, chuyện này là sao?
“Hay là thế này nhé, chú đứng ở đây, nếu cháu đánh cho chú lùi về sau một bước thì chú thua, Long Thiên Tiếu chú sẽ không bước vào nhà họ Tần nửa bước nữa”.
Long Thiên Tiếu hóa giải công kích của Tần Tiểu Manh xong, im lặng một lúc rồi nói.
“Chú đúng là ức hiếp người quá đáng, tiếp chiêu đi!”
Là cô chủ nhà họ Tần, cô bé chưa bao giờ gặp phải người nào kiêu ngạo thế này. Bình thường người kiêu ngạo luôn là cô bé, chỉ cần cô bé xuất hiện thì không một ai dám lên tiếng nữa.
Trong lúc nói chuyện, Tần Tiểu Manh lại đạp vào Long Thiên Tiếu một cái, nhưng vẫn bị anh nhẹ nhàng hóa giải, thậm chí nhìn Long Thiên Tiếu còn vô cùng thoải mái, như kiểu công kích của Tần Tiểu Manh chẳng tạo thành uy hiếp nào với anh cả.
“Lại đi!”
Long Thiên Tiếu lắc đầu, thất vọng nói. Tần Tiểu Manh nghe thế thì càng thêm khó chịu và tức tối hơn, tấn công Long Thiên Tiếu liên tục, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Mặc dù Long Thiên Tiếu chỉ dùng một bàn tay để chống lại, nhưng cô bé vẫn không thể nào khiến cho người đàn ông này thối lui nửa bước.
“Chị xinh đẹp ơi, em nói là chị không thắng được bố em đâu mà chị không tin!”
Lúc này, cô bé bên cạnh đang xem kịch lại bổ thêm một nhát dao xuống.
“Giờ nhận thua được chưa nào?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Thua? Tôi còn lâu mới nhận thua, tôi sẽ cắn chết chú!”
Tần Tiểu Manh có tính cách thuộc kiểu không chịu thua, sự tức giận bốc lên ngùn ngụt khiến cô bé mất lý lí trí, ôm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu và cắn xuống.
Cảm giác đau đớn truyền đến khiên Long Thiên Tiếu hơi chau mày.
“Cháu cầm tinh con chó à? Buông ra!”
Long Thiên Tiếu cạn lời, đanh giọng nói.
“Đúng, tôi đúng là cầm tinh con chó đấy. Tôi không buông, chú bắt nạt phụ nữ, chú không phải đàn ông, tôi sẽ cắn chết chú”.
Tần Tiểu Manh sông chết ngậm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu, phát ra những âm thanh không rõ ràng.
“Một tuần rồi chú chưa tắm đâu, cháu thấy ổn thì cứ cắn đi”.
Long Thiên Tiếu không còn cách nào khác, đành nói như vậy. Nghe thế, Tần Tiểu Manh ngay lập tức buông ra.
“Ọe, tởm quá!”
Tần Tiểu Manh há miệng ra, nhưng vào lúc này thì Long Thiên Tiếu lại vươn tay lại nắm lấy Tần Tiểu Manh.
“Nè, ông chú kỳ lạ, chú làm cái gì đấy?”
“Phòng ngừa cháu tiếp tục làm loạn”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Đồ khốn nạn, thả tôi ra, không thả tôi sẽ kêu lên đó. Bố tôi đang ở trong kia, nếu chú không thả tôi ra, tôi sẽ gọi bố tôi ra đây đó”.
Tần Tiểu Manh lên giọng uy hiếp, từ nhỏ đến giờ, chưa có ai dám làm vậy với cô bé cả.
“Vậy cháu gọi đi”.
Long Thiên Tiếu cũng bình tĩnh trả lời.
“Oa, bố ơi, có người đánh con, còn động tay động chân với con gái bố này. Bố mau ra đây đi, con gái bố sắp chết rồi!”
Tần Tiểu Manh đột nhiên khóc toáng lên, nước mắt rơi xuống, vang vọng khắp 48 tầng lầu. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì chỉ thấy cạn lời.
Lúc này, cửa phòng họp đột ngột bị mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra ngoài.
“Bố, bố cứu con, cái ông chú bi3n thái này có mưu đồ bất chính với con!”
Tần Tiểu Manh giả vờ, vội vàng hét lên. Đi theo sau Tần Viễn Lâm là không ít nhân viên và quản lý cấp cao của công ty.
“Cậu… Cậu là ai, mau thả con gái tôi ra!”
Tần Viễn Lâm nhìn thấy cảnh này thì lập tức hốt hoảng.
“Thả cô chủ ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Bảo vệ dưới tầng làm cái trò gì vậy, sao lại cho người này đi vào, lại còn gây nguy hiểm đến tính mạng của cô chủ nữa chứ!”
Mấy người bên cạnh Tần Viễn Lâm cũng lên tiếng, nhất thời, khí thế trở nên vô cùng dồn dập, thậm chí có người còn rút điện thoại ra định gọi cho cảnh sát.
“Tần Viễn Lâm, đã lâu không gặp, ông đúng là giỏi đấy. Ông không lấy được đồ ở trên núi Cô bên sông, tôi đem đến đây cho ông, mà ông còn định báo cảnh sát?”
Long Thiên Tiếu không thèm buông Tần Tiểu Manh ra, mà nhìn Tần Viễn Lâm và nói với giọng lạnh lùng.
Khi tiếp xúc với ánh mắt này, Tần Viễn Lâm cảm thấy lạnh cả người. Ánh mắt này sao mà quen đến thế, ông ta nhìn thấy sự nghiêm nghị trong đó, mà điều này ông ta chỉ nhìn thấy từ một người duy nhất!
Lúc Long Thiên Tiếu nói đến núi Cô, ông ta càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình. Ánh mắt ông ta nhìn Long Thiên Tiếu biến từ hận thù thành kích động.
“Tất cả dừng tay cho tôi, không báo cảnh sát nữa, lui xuống mau!”
Tần Viễn Lâm kích động nói.
“Chủ tịch, sao lại thế, người này lai lịch bất minh, có thể sẽ gây ra bất lợi cho ông và cô chủ”.
“Đúng vậy, nên báo cảnh sát thôi, báo cảnh sát bắt hắn ta lại”.
“Hay là chúng ta xông lên bắt hắn ta trước đã”.
Nghe Tần Viễn Lâm nói vậy, đám người nhao nhao lên tiếng, lúc này cũng là lúc biểu thị lòng trung thành.
“Tôi bảo các người đi xuống cơ mà, điếc à. Đây là người bạn cũ của tôi, cậu ấy sẽ không làm hại tôi!”
Sắc mặt Tần Viễn Lâm cực kỳ không tốt, ông ta nói với giọng hết sức nghiêm khắc. Đám người nghe được thì ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng rất khó hiểu, không lẽ vì hai câu nói của cái người lạ kia mà Tần Viễn Lâm đã thay đổi thái độ nhanh thế sao?
Tuy bọn họ nghi ngờ, nhưng vẫn bán tín bán nghi rời khỏi đó.
Sau khi bọn họ rời đi, Tần Viễn Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ân nhân, mời ân nhân vào bên trong nói chuyện!”
Tần Viễn Lâm đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, khẽ cúi người, cung kính nói. Nếu có người ở bên cạnh chắc sẽ vô cùng kinh ngạc. Tần Viễn Lâm coi như là ông hoàng của thành phố Lâm Giang, thế mà lại cúi chào trước mặt một người ăn mặc như nhà quê này.
“Bố, bố nói gì vậy?”
Tần Tiểu Manh ngơ ngác, không dám tin vào tai mình, chuyện gì thế này?