Cố Tuyết Cầm nhìn những kẻ xông tới, đôi tay ngọc ngà bám chặt vào cánh tay Long Thiên Tiếu khiến anh đau đớn, nhưng anh chỉ bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt vô tình.

“Bụp!”

Một tên côn đồ đầu tiên đi tới gần Cố Tuyết Cầm bị Long Thiên Tiếu đạp một cước bay ra xa. Tuy hắn đã giữ tư thế phòng bị nhưng sức mạnh của Long Thiên Tiếu quá kinh khủng. Một cước của Long Thiên Tiếu đã phá vỡ phòng bị của hắn khiến hắn bay thẳng ra ngoài.

Những tên lần lượt áp sát tới cũng đều nhận hậu quả như nhau. Năm, sáu tên xông tới vẫn không thể lại gần Cố Tuyết Cầm nửa bước.

“Tốt lắm, không ngờ mày cũng không phải là dạng vô dụng quá, thế mà còn vài ngón mèo cào. Nhưng mày bắt buộc phải chết”.

Quách Đông Thiên nhìn thấy Long Thiên Tiếu đánh lui mấy người thì hơi ngạc nhiên, không phải nói là thằng ở rể nhà họ Cố chỉ là một thằng vô dụng sao? Một thằng vô dụng lại có thân thủ tốt như thế, hơn nữa nhìn những người bị đánh lui, sau khi ngã xuống thì dường như không còn lực chiến đấu.

“Thật ra, nhà họ Quách các ông chỉ cần biết điều một chút thì sẽ không bị xóa sổ. Nhiều nhất thì chỉ có thằng con trai của ông chết mà thôi. Đáng tiếc, ông cái gì cũng biết chỉ có biết điều là không. Trên đời này, có những người ông không chọc vào nổi đâu”.

Long Thiên Tiếu nhếch miệng, lạnh lùng nói.

“Tất cả lên hết đánh cái thằng vô dụng này thành đống thịt băm cho tao. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày”.

Quách Đông Thiên lớn giọng gào lên. Mấy trăm người từ bốn phía ồ ạt xông tới.

“Ù ù ù…”

Đúng lúc này, trên bầu trời phía xa xuất hiện mấy chục chấm đen nhỏ. Chấm đen nhỏ dần dần lớn hơn, cuối cùng khi nhìn rõ thì lại là hơn chục chiếc trực thăng vũ trang.

Những tên côn đồ nhìn thấy trực thăng bỗng chốc hiện ra thì chết lặng.

Khi trực thăng bay tới khoảng không phía trên tòa nhà Long Đằng, chỉ có chiếc đầu tiên thì bay lượn xung quanh còn những chiếc khác thì đã dừng lại trong không trung. Trên thân những chiếc trực thăng đó đều mang dòng chữ và ký hiệu “chiến khu Nam Cảnh”.

“Chuyện gì vậy?”

Quách Đông Thiên nhìn lên trời, vẻ mặt khó hiểu lên tiếng. Ông ta và những người ông ta đưa đến, lúc này đã nhận ra, những chiếc trực thăng vũ trang có súng đạn thật này đang chĩa thẳng vào họ.

Tầm Viễn Lâm đứng một bên nhìn thấy tình cảnh này thì ánh mắt càng thâm trầm, đặc biệt là khi nhìn thấy dòng chữ “chiến khu Nam Cảnh” trên thân trực thăng thì trong lòng càng thêm chấn động.

Tại sao trực thăng của chiến khu Nam Cảnh lại xuất hiện ở chỗ này, lẽ nào đến vì Long Thiên Tiếu sao? Nghĩ tới đây, Tầm Viễn Lâm lại nhìn Long Thiên Tiếu, ánh mắt lại sâu thêm mấy phần. Thân phận của Long Thiên Tiếu vô cùng thần bí, chỉ là ông ta không ngờ, chuyện của Long Thiên Tiếu lại kinh động đến chiến khu Nam Cảnh.

Lẽ nào thân phận của Long Thiên Tiếu có liên quan tới chiến khu Nam Cảnh?

“Đi thôi, có người tới xử lý mọi chuyện rồi”.

Long Thiên Tiếu vỗ nhẹ vào bàn tay xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm, nhẹ nhàng nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì khoác lên cánh tay của Long Thiên Tiếu, đi về phía Tầm Viễn Lâm.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm vô cùng căng thẳng. Một nhà họ Quách còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại còn thêm một nhóm trực thăng vũ trang. Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô muốn hỏi, nhưng cô biết bây giờ không phải lúc để hỏi.

“Người đâu, bắt hai đứa nó lại cho tao, không được để bọn nó chạy mất”.

Nhìn thấy Long Thiên Tiếu muốn rời đi, Quách Đông Thiên lại hét lên. Con trai ông ta tàn đời rồi, sao ông ta có thể để Long Thiên Tiếu đi dễ thế, kể cả khi hoàng thượng tới cũng không thể thả thằng vô dụng này đi.

“Phụt phụt phụt…”

Chiếc trực thăng dẫn đầu bỗng chốc vang lên tiếng nổ súng, làn đạn dày đặc nhắm thẳng vào trước mặt những tên côn đồ đang muốn bắt Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, thậm chí còn bắn trúng vào mấy tên phía trước, khiến chúng kêu lên thảm thiết.

Có người bị bắn trúng khiến đám côn đồ nhà họ Quách chợt sững sờ, vẻ mặt lộ ra sự kinh hoàng.

Quách Đông Thiên cau mày, nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Các người là ai, tại sao lại tham gia vào chuyện của nhà họ Quách chúng tôi?”

Quách Đông Thiên nhìn chiếc trực thăng dẫn đầu, hét lên.

“Chiến khu Nam Cảnh, phân khu ba, sư đoàn đặc công không quân, trực thuộc trung đoàn 238, tiểu đoàn một, trung đội bảy, phân đội ba, theo mệnh lệnh của cấp trên tới vây bắt và tiêu diệt phần tử phạm tội”.

Một giọng nói lạnh băng từ trên không trung vang lên, giọng nói đến từ chiếc trực thăng đầu tiên, cực kỳ máy móc và lạnh lùng, gần như không mang theo chút tình cảm nào.

Chiến khu Nam Cảnh, chiến khu đứng đầu đế quốc Đại Hạ, được trang bị tất cả vũ khí tiên tiến nhất. Tuy những chiếc trực thăng này đang dừng giữa không trung, nhưng tiếng ồn phát ra không lớn, ít nhất là không át đi tiếng nói.

Ngay khi giọng nói đó vừa kết thúc, những chiếc trực thăng đang dừng trong không trung đều chĩa súng về phía đám người Quách Đông Thiên.

“Vây bắt và tiêu diệt phần tử phạm tội? Các người nói ai là phần tử phạm tội?”

Quách Đông Thiên chết lặng. Không phải nói ông ta là phần tử phạm tội đấy chứ, sao ông ta lại trở thành phần tử phạm tội rồi. Tuy ông ta muốn ra tay với Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu nhưng không phải là vẫn chưa kịp làm gì sao?

“Ai là Quách Đông Thiên?”

Giọng nói máy móc lại phát ra từ chiếc trực thăng, nghe thấy lời này, trong lòng Quách Đông Thiên rơi bộp một tiếng, nuốt nước bọt. Lúc này, ông ta có một dự cảm rất xấu.

“Tôi… tôi là Quách Đông Thiên!”

Quách Đông Thiên ấp a ấp úng nói. Vốn dĩ ông ta không muốn thừa nhận, nhưng có rất nhiều người có mặt ở đây biết ông ta. Ông ta không thừa nhận cũng không được!

“Vậy thì đúng rồi. Quách Đông Thiên cùng con trai mình là Quách Lâm và nhiều thành viên trong dòng họ đã cấu kết với các thế lực ngầm, liên quan đến nhiều vụ án, mưu hại tính mạng người khác, chiếm đoạt tài sản, hãm hại trung lương của đế quốc. Chiến khu Nam Cảnh phát lệnh giết hết đám người nhà họ Quách, những người không liên quan, nhanh chóng rời khỏi hiện trường!”

Giọng nói máy móc kia vang lên.

“Cái gì?”

Quách Đông Thiên bỗng chốc sững sờ, lui về đằng sau mấy bước, đầu óc rối loạn, nhất thời không kịp phản ứng.

Những tên côn đồ của nhà họ Quách thì lập tức hoảng loạn. Những trực thăng vũ trang này có vũ khí mạnh như vậy, ngoài chiến khu Nam Cảnh thì không có bất cứ ai, bất cứ thế lực nào có được.

Không nghi ngờ gì nữa, những chiếc trực thăng vũ trang này đến từ chiến khu Nam Cảnh. Nhưng chúng làm cái gì thế này? Kinh động đến cả chiến khu Nam Cảnh? Không ai ngờ được chuyện này lại bị làm lớn lên như thế.

Bọn chúng kinh sợ, hoàn toàn kinh sợ.

Chiếc trực thăng đầu tiên nói là giết tại chỗ đám người này, vậy thì, đám người này bao gồm côn đồ của nhà họ Quách là bọn chúng sao? Chúng đã nảy sinh ý muốn rút lui, nhưng không kẻ nào dám tháo chạy đầu tiên.

Bởi vì mọi người đều biết rõ đạo lý bắn con chim đầu đàn, ai chạy trước thì người đó sẽ bị bắn chết trước.

Quách Đông Thiên chết lặng. Không phải nói ông ta là phần tử phạm tội đấy chứ, sao ông ta lại trở thành phần tử phạm tội rồi. Tuy ông ta muốn ra tay với Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu nhưng không phải là vẫn chưa kịp làm gì sao?

“Ai là Quách Đông Thiên?”

Giọng nói máy móc lại phát ra từ chiếc trực thăng, nghe thấy lời này, trong lòng Quách Đông Thiên rơi bộp một tiếng, nuốt nước bọt. Lúc này, ông ta có một dự cảm rất xấu.

“Tôi… tôi là Quách Đông Thiên!”

Quách Đông Thiên ấp a ấp úng nói. Vốn dĩ ông ta không muốn thừa nhận, nhưng có rất nhiều người có mặt ở đây biết ông ta. Ông ta không thừa nhận cũng không được!

“Vậy thì đúng rồi. Quách Đông Thiên cùng con trai mình là Quách Lâm và nhiều thành viên trong dòng họ đã cấu kết với các thế lực ngầm, liên quan đến nhiều vụ án, mưu hại tính mạng người khác, chiếm đoạt tài sản, hãm hại trung lương của đế quốc. Chiến khu Nam Cảnh phát lệnh giết hết đám người nhà họ Quách, những người không liên quan, nhanh chóng rời khỏi hiện trường!”

Giọng nói máy móc kia vang lên.

“Cái gì?”

Quách Đông Thiên bỗng chốc sững sờ, lui về đằng sau mấy bước, đầu óc rối loạn, nhất thời không kịp phản ứng.

Những tên côn đồ của nhà họ Quách thì lập tức hoảng loạn. Những trực thăng vũ trang này có vũ khí mạnh như vậy, ngoài chiến khu Nam Cảnh thì không có bất cứ ai, bất cứ thế lực nào có được.

Không nghi ngờ gì nữa, những chiếc trực thăng vũ trang này đến từ chiến khu Nam Cảnh. Nhưng chúng làm cái gì thế này? Kinh động đến cả chiến khu Nam Cảnh? Không ai ngờ được chuyện này lại bị làm lớn lên như thế.

Bọn chúng kinh sợ, hoàn toàn kinh sợ.

Chiếc trực thăng đầu tiên nói là giết tại chỗ đám người này, vậy thì, đám người này bao gồm côn đồ của nhà họ Quách là bọn chúng sao? Chúng đã nảy sinh ý muốn rút lui, nhưng không kẻ nào dám tháo chạy đầu tiên.

Bởi vì mọi người đều biết rõ đạo lý bắn con chim đầu đàn, ai chạy trước thì người đó sẽ bị bắn chết trước.

Đúng lúc Quách Đông Thiên vẫn đang chết lặng, thì vũ khí trên trực thăng đều ngắm chuẩn vào Quách Đông Thiên và Quách Lâm đang nằm trên cáng thì ông ta mới có phản ứng.

“Đợi một chút. Tôi muốn biết, rốt cuộc là tôi đã hãm hại trung lương nào của đế quốc, nếu không tôi chết không nhắm mắt!”

Quách Đông Thiên nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt nói. Ông ta tung hoành ở thành phố Lâm Giang mấy chục năm, tâm thế đã lão luyện đến độ nhất định. Điều này cũng là lý do tại sao ông ta đến giờ cũng chưa từng sụp đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play