2 triệu không phải là một con số nhỏ. Ít nhất là dựa vào thu nhập của cô hiện tại mà tính thì chắc phải mấy chục năm cũng chưa bỏ ra được 2 triệu.
“Tôi nói người khác cho, cô có tin không?”
Long Thiên Tiếu cười nham hiểm, rồi lại trả lời y như những lần trước. Không phải anh không muốn giải thích mà là anh không biết phải giải thích thế nào, bởi vì số tiền này thật sự là có người cho anh.
Hơn nữa, trên đời này, số người sẵn sàng cho anh tiền thì nhiều lắm.
“Nhưng tận 2 triệu đấy. Ai mà có tiền như thế, nói cho là cho. Ngay cả người giàu nhất thành phố Lâm Giang cũng không hào phóng như thế đâu?”
Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu, không hài lòng nói. Nhưng nghĩ tới lời nói mà Long Thiên Tiếu đã nói với Vương Tùng Lâm thì trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào. Anh vì cô mà đánh Vương Tùng Lâm thành bộ dạng đó sao? Đối với anh, cô quan trọng như vậy sao?
“Vậy thì tôi cũng không biết giải thích thế nào. Cô cứ coi như tôi mua xổ số trúng thưởng đi”.
Long Thiên Tiếu cười khổ rồi nói.
“Thật sự là trúng số à, trúng bao nhiêu?”
So với cách nói có người cho tiền, thì Cố Tuyết Cầm tin tưởng Long Thiên Tiếu trúng số hơn.
“10 triệu”.
Long Thiên Tiếu thuận nước đẩy thuyền nói.
“Thật hay giả vậy, tại sao tôi cứ cảm thấy anh đang nói đùa thế”.
Cố Tuyết Cầm lại cảm thấy không thể tin nổi.
“Cứ coi như tôi trúng số là được rồi”.
Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói, không biết nên giải thích thế nào.
“Anh Long, chị Cố, thủ tục đã làm xong rồi ạ. Chỉ cần một trong hai người ký tên vào đây là hoàn tất thủ tục. Hoặc là hai người cùng ký tên cũng được ạ”.
Nữ nhân viên đi tới, trong tay cầm mấy tập văn bản, tỉ mỉ hướng dẫn.
“Viết tên cô ấy đi!”
Long Thiên Tiếu thờ ơ nói. Anh thật sự không có khái niệm về tiền bạc.
“Long Thiên Tiếu, anh ngốc à. Mẹ tôi là người thế nào anh còn không biết sao. Viết tên anh đi, cũng tránh phiền phức”.
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, có chút nặng nề nói. Chiếc xe này là Long Thiên Tiếu bỏ tiền ra mua, viết tên cô thì không hợp lý lắm, hơn nữa, một khi mẹ của cô phát hiện ra chiếc xe này đăng ký dưới tên cô thì còn không biết bà ta sẽ làm ra chuyện gì.
“Tôi thế nào cũng được”.
Long Thiên Tiếu cười nói.
“Viết tên anh ấy đi!”
Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không phản đối nữa mà ký tên mình vào.
“Reng reng reng!”
Đúng lúc này thì chuông điện thoại của Long Thiên Tiếu reo lên. Anh nhìn qua thì thấy là Tần Viễn Lâm gọi tới.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại đã, cô xử lý chuyện này nhé”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm rồi chưa kịp đợi cô đồng ý đã đi ra ngoài, đến một nơi yên tĩnh mới nhận cuộc gọi.
“Có chuyện gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Thầy Long, tình hình không hay rồi, nhà họ Quách đến tận cửa tìm người. Họ khiêng Quách Lâm tới yêu cầu tôi giải thích và giao thầy cho bọn họ”.
Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói của Tần Viễn Lâm. Giọng nói của ông ta có chút nặng nề, có thể thấy mọi chuyện có vẻ không dễ giải quyết.
“Ông định làm thế nào?”
Long Thiên Tiếu cân nhắc một lát mới nói.
“Tôi cũng không biết. Tuy rằng, trên thương trường, nhà họ Quách không mạnh bằng nhà họ Tần nhưng dòng họ này vô cùng đặc biệt. Nhà họ có quan hệ với tất cả thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang. Bây giờ đang đưa người bao vây tòa nhà Long Đằng chúng tôi rồi. Tôi đã sơ tán những người không liên quan. Nhóm bảo vệ của tập đoàn Long Đằng đang đối đầu với họ. Nhưng bảo vệ của chúng tôi và những người của họ không giống nhau. Nếu họ ra tay thì sợ là chúng tôi sẽ không chống đỡ được bao lâu. Tôi có cần báo cảnh sát không?”
Tần Viễn Lâm lại hỏi. Theo lẽ thường thì khi gặp tình huống như thế này thì việc đầu tiên phải làm chính là báo cảnh sát.
“Ông đợi một chút, bây giờ tôi qua đó”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thì vẻ mặt rất bình tĩnh nói.
“Đã rõ, tôi sẽ làm theo lời thầy”.
Tần Viễn Lâm vô cùng cung kính mà nói. Từ khi tập đoàn Long Đằng thành lập đến nay vẫn chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Bây giờ trước cửa tập đoàn, có cả người mặc vest đeo giày da lại cũng có cả ngực trần xăm trổ, trong tay cầm dao với vẻ hung hăng.
Một màn này ở tập đoàn Long Đằng, Long Thiên Tiếu đương nhiên không nhìn thấy. Sau khi anh cúp điện thoại thì khẽ cau mày, đang muốn trở lại thì lúc này chuông điện thoại lại vang lên, liếc mắt nhìn một cái thì thấy số điện thoại của Lâm Hi.
“Có chuyện gì?”
Long Thiên Tiếu vẫn kiệm lời như trước vào thẳng vấn đề.
“Anh cả, là tôi. Tôi đã huy động phần lực lượng của Nam Cảnh ở gần đây. Theo lệnh của anh, bảo đảm nhà họ Quách sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai”.
Lâm Hi lạnh lùng nói.
“Trình tự thực hiện thế nào?”
Long Thiên Tiếu im lặng một lát rồi nói một câu không đầu không cuối. Lâm Hi nghe thấy thì hơi sững sờ, nhưng chỉ một lát cô ấy đã hiểu ra.
“Chúng tôi đã nắm rõ tình hình của nhà họ Quách 10 phút trước. Bọn họ có quan hệ với thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang, phần lớn việc kinh doanh đều là những việc làm không chính đáng. Hơn nữa, cậu chủ của nhà họ Quách, Quách Lâm tính tình háo sắc. Tháng trước, ở ngoại ô thành phố đã hiếp chết một cô gái 19 tuổi. Bố mẹ của cô gái đó cũng bị anh ta cắt đứt hai chân, sau đó phát hiện thi thể của họ dưới chân núi Mang. Hiện trường đã bị ngụy tạo thành vụ tai nạn ô tô do đua xe quá tốc độ. Chuyện này được họ che đậy bằng tiền”.
Lâm Hi nói toàn bộ sự thật, trước đây anh cả đã nói, làm việc gì cũng phải có trình tự, có lý do. Không được làm những chuyện vô lý, ngang ngược.
“Vậy thì được rồi. Hủy diệt tất cả! Nên giết thì giết, không giữ lại một ai”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì thản nhiên nói. Nói xong câu này, anh cúp điện thoại, sau đó trở lại cửa hàng 4s.
“Thế nào, làm xong thủ tục chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Xong hết rồi. Bây giờ chúng ta đi lấy xe”.
Cố Tuyết Cầm trả lời nói.
“Mời anh chị qua bên này. Tuy anh chị đã làm xong thủ tục nhưng có thể lái thử. Nếu có chỗ nào không hài lòng thì chúng tôi có thể giúp anh chị đổi chiếc khác ngang giá”.
Nữ nhân viên vô cùng khách khí nói. Nói xong thì đi trước dẫn đường. Vài phút sau thì tới trước kho xe, lúc này đã có mấy chiếc BMW X7 đỗ ở đây.
“Thưa anh, đây là xe của anh. Bây giờ anh có thể lái thử rồi”.
Nữ nhân viên nói.
“Không cần lái thử, chúng tôi đang gấp”.
Long Thiên Tiếu vô cùng thẳng thắn nói. Nữ nhân viên nghe thấy vậy thì ánh mắt cũng lóe lên tia sáng. Quả nhiên là phong cách của người có tiền, chiếc xe hơn 2 triệu, còn không lái thử, lên xe lái đi luôn?
Lâm Hi lạnh lùng nói.
“Trình tự thực hiện thế nào?”
Long Thiên Tiếu im lặng một lát rồi nói một câu không đầu không cuối. Lâm Hi nghe thấy thì hơi sững sờ, nhưng chỉ một lát cô ấy đã hiểu ra.
“Chúng tôi đã nắm rõ tình hình của nhà họ Quách 10 phút trước. Bọn họ có quan hệ với thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang, phần lớn việc kinh doanh đều là những việc làm không chính đáng. Hơn nữa, cậu chủ của nhà họ Quách, Quách Lâm tính tình háo sắc. Tháng trước, ở ngoại ô thành phố đã hiếp chết một cô gái 19 tuổi. Bố mẹ của cô gái đó cũng bị anh ta cắt đứt hai chân, sau đó phát hiện thi thể của họ dưới chân núi Mang. Hiện trường đã bị ngụy tạo thành vụ tai nạn ô tô do đua xe quá tốc độ. Chuyện này được họ che đậy bằng tiền”.
Lâm Hi nói toàn bộ sự thật, trước đây anh cả đã nói, làm việc gì cũng phải có trình tự, có lý do. Không được làm những chuyện vô lý, ngang ngược.
“Vậy thì được rồi. Hủy diệt tất cả! Nên giết thì giết, không giữ lại một ai”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì thản nhiên nói. Nói xong câu này, anh cúp điện thoại, sau đó trở lại cửa hàng 4s.
“Thế nào, làm xong thủ tục chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Xong hết rồi. Bây giờ chúng ta đi lấy xe”.
Cố Tuyết Cầm trả lời nói.
“Mời anh chị qua bên này. Tuy anh chị đã làm xong thủ tục nhưng có thể lái thử. Nếu có chỗ nào không hài lòng thì chúng tôi có thể giúp anh chị đổi chiếc khác ngang giá”.
Nữ nhân viên vô cùng khách khí nói. Nói xong thì đi trước dẫn đường. Vài phút sau thì tới trước kho xe, lúc này đã có mấy chiếc BMW X7 đỗ ở đây.
“Thưa anh, đây là xe của anh. Bây giờ anh có thể lái thử rồi”.
Nữ nhân viên nói.
“Không cần lái thử, chúng tôi đang gấp”.
Long Thiên Tiếu vô cùng thẳng thắn nói. Nữ nhân viên nghe thấy vậy thì ánh mắt cũng lóe lên tia sáng. Quả nhiên là phong cách của người có tiền, chiếc xe hơn 2 triệu, còn không lái thử, lên xe lái đi luôn?
“Vậy xong rồi ạ. Nếu xe có vấn đề gì thì anh chị có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Đây là danh thiếp của tôi”.
Nữ nhân viên vô cùng khách khí đưa danh thiếp ra. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cũng nhận lấy, sau đó bỏ vào túi áo rồi ngồi vào ghế phụ.