Chương 10: Vợ yêu Tô Vy
“Có, nhưng đều không liên lạc được. Tôi từng đến đề nghị hợp tác rồi nhưng đến người quản lý của bọn họ còn không thèm gặp tôi mà. Bọn họ làm ăn rất lớn nên đâu có để ý đến chúng tôi”.
Cố Tuyết Cầm không giấu giếm gì mà đáp.
“Là nhà nào vậy? Có lẽ tôi giúp được cô đấy”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Thôi, nói với anh có ích gì? Anh thì giúp gì được tôi? Anh bảo nộp học phí cho đứa nhỏ mà, đi mau lên, quá 3 giờ là phải sang kỳ sau đấy”.
Long Thiên Tiếu chán nản nói.
“Ừ”.
Long Thiên Tiếu đáp lời rồi quay đi.
“Rốt cuộc anh ta có ý nghĩa gì với mình vậy?”
Cố Tuyết Cầm lạnh nhạt tự nói với bản thân. Lúc Long Thiên Tiếu nói muốn rời đi, tại sao cô lại cảm thấy khó chịu chứ. 5 năm trước, khi biết ông nội muốn ép mình lấy một người đàn ông đã có vợ, cô đã hết sức phản đối, thậm chí lấy cái chết để phản kháng.
Giờ đây, khi mọi thứ dần đi đến kết thúc, cô lại cảm thấy do dự. Nghĩ như vậy khiến Cố Tuyết Cầm cảm thấy nhức đầu, bèn lấy hai tay xoa thái dương.
Ra khỏi phòng của Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu đưa Tiểu Tịch ra ngoài. Trải qua chuyện sáng nay, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy đã không còn nhìn anh với con mắt cũ nữa, thậm chí bọn họ còn có chút sợ hãi.
“Mẹ, mẹ nhìn cái thằng vô dụng đó khoe khoang chưa kìa, rõ là không coi chúng ta ra gì đấy”.
Nhìn bóng dáng Long Thiên Tiếu rời đi, Cố Thiếu Duy tức tối nói.
“Con yên tâm, nó giỏi đánh nhau à? Giỏi nữa thì đánh được bao nhiêu người chứ. Nó đánh Tôn Hạo thành như thế, nhà họ Tôn sẽ không tha cho nó đâu!”
Vương Mỹ gằn giọng nói. Một thằng ẻo lả bỗng nhiên cứng rắn hơn làm bà ta cảm thấy không dễ chịu chút nào, nhất là khi nghĩ đến việc sau này Long Thiên Tiếu sẽ tự do đi lại ở nhà mình càng làm bà ta thêm hận Long Thiên Tiếu.
Một thằng vô dụng, một đứa con rể chui chạn mà cũng đòi lên mặt?
“Nhưng cái tên cảnh sát trưởng đó hình như rất sợ thằng vô dụng kia. Sao lại thế được, chẳng phải nó chỉ là một thằng vô dụng hay sao?”
Cố Thiếu Duy nghi hoặc nói. Cậu ta không thể hiểu nổi, tại sao thằng vô dụng này lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy chứ? Giống như biến thành một người khác hẳn vậy. Mà đây không phải chuyện quan trọng nhất, vấn đề là tại sao một nhân vật lớn như Trần Hướng Thiên lại quỳ xuống trước mặt tên vô dụng đó chứ!
“Có thể nó đã nắm được điểm yếu gì của Trần Hướng Thiên nên mới vậy. Trần Hướng Thiên không dám làm gì nó, không lẽ cả thành phố Lâm Giang này không ai dám động vào nó chắc?”
Vương Mỹ nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một đáp án vừa hợp lý vừa thuyết phục.
“Có lý lắm, đúng là mẹ luôn suy nghĩ thấu đáo. Nếu vậy thì khi nó rời khỏi nhà mình thì sẽ thoải mái lắm đây, đỡ phải nhìn thấy nó và đứa con hoang kia”.
Cố Thiếu Duy vui vẻ nói.
“Cho dù nó có ở đây thì cũng không đến lượt nó lên tiếng trong cái nhà này, vô dụng rồi cũng mãi chỉ là vô dụng thôi”.
Vương Mỹ đanh mặt lại và nói.
…
Tại một cửa hàng tạp hóa dưới chân núi Cô ven sông của thành phố Lâm Giang, Châu Vấn đang nhàn nhã ngồi trên ghế ở trước cửa. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô, Châu Vấn dời mắt khỏi sách, dòm ra ngoài.
Lúc này, một đoàn xe lũ lượt đi qua trước mặt anh ấy.
“Kỳ nhỉ, cái ngọn núi Cô này ngoài Long Thiên Tiếu ra thì có mỗi nhà kia hay tới. Mà bọn họ như kiểu hẹn trước với nhau ý, cậu ta đến một cái là đám người này cũng đến.
Châu Vấn lầm bầm, lâu dần anh cũng thấy kỳ lạ, như kiểu có quy luật gì đó vậy.
Mà đám người này cũng không hề đơn giản chút nào, dẫn đầu là một con xe Porsche X5, sau đó là một con Rolls-Royce bản giới hạn. Châu Vấn không biết con xe này bao nhiêu tiền, nhưng anh biết là có nhiều người khổ cực cả đời cũng không mua nổi nó.
Sau con Rolls-Royce lại là một đoàn Porsche X5, đúng là giàu hết chịu nổi.
“Đám người này bị làm sao thế nhỉ. Xe thì đẹp mà lại chạy đường núi? Không lẽ người trong thành phố có sở thích khác người, thích về mấy chỗ nghèo này chơi?”
Châu Vấn nghi ngờ, sau đó lại tự giải thích và châm biếm một hồi, rồi đắp sách lên mặt, tiếp tục ngủ.
Đoàn xe chầm chậm đi lên, cuối cùng cũng đến đường cùng, xe đi đầu không thể không dừng lại. Cửa xe Rolls-Royce mở ra, một người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuổi mặc vest bước xuống.
“Bố, tại sao năm nào cũng phải đến nơi cũ nát này cúng vậy ạ? Phiền chết mất thôi”.
Sau đó, một cô bé 10 tuổi bước xuống, khó chịu nói.
Cô bé mặc váy trắng, xinh đẹp cực kỳ, như một tác phẩm điêu khắc vậy.
“Phiền cái gì? Đây là truyền thống của nhà chúng ta, sau này bố mất rồi thì các con cũng phải đến đây cúng bái đúng giờ”.
Người đàn ông trung niên xuống xe, dựa vào vệ sĩ, đi từng bước lên núi.
“Rốt cuộc cái người trên núi này là ai ạ, cũng đâu phải người thân của nhà mình mà năm nào cũng đến cúng cứ?”
Cô bé không hiểu, nhưng vẫn khó chịu bước đi.
“Nguyên nhân vì sao thì bố sẽ nói cho con sau!”
Người đàn ông trung niên không trả lời luôn mà tiếp tục đi về phía trước.
Đường núi khúc khuỷu, nhóm người đi hơn nửa tiếng mới đến nơi.
“Ông chủ, phía trước là tới rồi ạ”.
Một ông già giống như quản gia nói với người đàn ông trung niên.
“Ông Lý, tôi biết rõ mà, một năm đến mấy lần, ông không nói tôi cũng biết”.
Người đàn ông mở miệng đáp, lại đi thêm mấy phút nữa, vượt qua đám cỏ rậm rạp là thấy một ngôi mộ cô độc ở phía trước cùng mười mấy người vệ sĩ đứng vòng tròn quanh mộ.
“Dọn dẹp lại nơi này đi!”
Người đàn ông trung niên ra lệnh.
“Ông chủ, tôi thấy trước mộ có mấy dấu vết, người đó hình như đã đến rồi ạ”.
Ông Lý quản gia chỉ vào xung quanh ngôi mộ, nói với người đàn ông trung niên.
“Năm nào cậu ấy cũng đến đây mấy lần!”
Người đàn ông trung niên nói.
“Mộ của vợ yêu Tô Vy, vợ yêu Tô Vy, bố, vợ yêu Tô Vy này là ai ạ? Cũng không phải tổ tiên nhà mình, sao phải cúng tế người này ạ?”
Cô gái bĩu môi, khó hiểu nói.
“Nhìn xinh đẹp thật, lúc còn sống chắc hẳn là mỹ nhân đấy. Là phụ nữ với nhau, con cũng thấy ghen tị nữa là”.
Cô bé chăm chú nhìn bức ảnh trên bia mộ và cảm thán.
“Khi nào con lớn, bố sẽ nói hết cho con. Con là con gái duy nhất của bố mà, con vội cái gì?”
Người đàn ông trung niên nhìn cô bé, lắc đầu nói.
“Bố, hay đây là tình nhân của bố thế, bố lại lén lút làm chuyện này sau lưng mẹ sao!”
Cô bé đột nhiên sực tỉnh, nói ra.
“Vớ va vớ vẩn, Tô Vy là Tô Vy, không có quan hệ huyết thống gì với chúng ta hết, càng không thân thiết gì cả”.
Người đàn ông trung niên sầm mặt, nói với giọng răn dạy.
“Vậy bố nói cho con biết đây là ai đi, tại sao chúng ta phải cúng cho người này chứ! Nếu không con sẽ không đi nữa đâu, giờ con về luôn đây này, bố có tin không?”
Cô bé nhõng nhẽo ôm tay của người đàn ông trung niên.
“Mọi người đi xuống đi, không cần chờ ở đây nữa”.
Ông Lý cũng nhìn ra sự bất thường, bèn ra lệnh cho đám vệ sĩ lui xuống.
“Hihi, bố, bố định nói sao? Đến cả bác Lý cũng biết mà con không biết cơ à. Bố mau nói xem là ai đi ạ!”
Cô bé tò mò kinh khủng, vội vàng nói.
“Ừ, sớm muộn gì cũng phải nói cho con thì bố sẽ nói luôn vậy”.
Người đàn ông trung niên cảm thấy bất lực, đành phải nói.