Cổ tay hắn nhẹ nhàng di chuyển cắm cây trâm ngọc vào mái tóc đen, hồng ngọc tô điểm ở giữa mái tóc đen trông xinh đẹp và hài hòa giống như vốn dĩ nên là như vậy.
Thời An cảm nhận được sợi tóc khẽ di chuyển, nàng ngẩng đầu lên và nhìn ra phía sau: “Thế nào, có đẹp không?”
Đầu ngón tay của Mục Trì Thanh vân vê và nói: “Đẹp.”
Đáng tiếc trong khoang thuyền không có gương đồng, Thời An nhìn không thấy bộ dáng của bản thân. Chỉ có thể dựa vào tưởng tượng và sau đó nghe thấy Mục Trì Thanh nói: “Trên lầu ba có gương đồng.”
Thời An chớp mắt, nói sớm một chút đi, nói sớm thì nàng đã đi lên trên lầu tự cài lên.
Lần trước nàng ở trên lầu ba một khoảng thời gian, đáng tiếc lúc ấy tất cả đèn trong khoang thuyền đều bị dập tắt nên nàng cũng không chú ý tới là có gương đồng hay không.
Thời An nhấc tà váy lên đi về phía trước, đi tới trên lầu rồi mới phát hiện tầng ba giống như một căn phòng ngủ. Bởi vì ở giữa có đặt một cái giường mây, lần trước nàng vội vàng đi gặp Thẩm Thời Mẫn nên hoàn toàn không có để ý đến.
Nàng nhớ lại lần trước không phải là hắn tự tay tắt đèn trong phòng ngủ sao? May mắn là không để ý đến, nếu không thì sẽ cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nàng nhịn không được quay đầu lại hỏi người phía sau: “Ngươi muốn ở qua đêm trên thuyền sao?”
Mục Trì Thanh lắc đầu: “Chỉ là bọn họ sắp xếp thôi, ta cũng chưa từng dùng qua cái giường mây này.”
À, nàng đã hiểu.
Thời An chớp mắt, trong lòng lặng lẽ trêu chọc, vai ác đây là phụ lòng tốt của thuộc hạ rồi. Bọn họ đặt chiếc giường mây ở đây có lẽ hy vọng chủ tử của mình có thể có một đêm xuân trên giường mây, ai ngờ rằng kết quả chỉ là một vật trang trí.
Thầm nghĩ nếu còn tiếp tục nghĩ tiếp thì suy nghĩ c�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.