Thẩm Thời Hàn đoạt lấy ngọc bài, bàn tay Lâm Trấn đặt trên bội kiếm giật giật, lại nhịn xuống.
Thẩm Thời Hàn cầm ngọc bài, cẩn thận nhìn chằm chằm một lần, tựa như đang xăm xoi một đóa hoa, cuối cùng hắn không vui lắm, hỏi Lâm Trấn: “Ngọc bài này là thật à?”
Lâm Trấn gật đầu, nghiêm túc dặn dò: “Thẩm đại nhân cẩn thận một chút, đừng để rơi.”
Thẩm Thời Hàn: “…”
Nếu sợ rơi thì đừng tùy tiện lấy ra cho người khác nhìn, đưa một ngọc bài quan trọng như thế này lại đưa cho một cô nương, nhìn xem có được không? Cho dù cô nương này là muội muội nhà mình cũng không được.
Thời An nhìn vẻ mặt của hắn thay đổi mấy lần, vội vàng giơ tay giữ: “Đại ca, huynh không muốn thu nó luôn đấy chứ?”
Thẩm Thời Hàn đúng là muốn tự mình cầm, vật này để muội muội mang theo bên người thật sự không yên tâm, hơn nữa…
Hắn liếc nhìn muội muội không cảnh giác nhà mình, gân xanh trên trán giật giật không kiểm soát được, ai mà không biết ngọc bài này quý giá, thấy ngọc bài như thấy Ninh Khang Vương, người có thể cầm nó ngoại trừ Ninh Khang Vương tự mình cầm, cũng chỉ có một chủ tử tương lai khác của Vương phủ.
Thẩm Thời Hàn nghĩ đi nghĩ lại vài lần, cuối cùng hắn cũng nuốt xuống những lời sắp nói ra miệng, dường như muốn xách lỗ tai muội muội lên để dặn dò: “Ngọc bài dễ vỡ, sau khi dùng xong nhớ trả lại, có nghe thấy không?”
Thời An gật đầu: “Muội biết rồi, huynh yên tâm đi, chờ kết thúc đại điển cúng tế, muội sẽ trả lại.”
Thẩm Thời Hàn lại hít một ngụm khí lạnh, trừng lớn hai mắt, còn chờ đến khi kết thúc đại điển cúng tế phải mất đến nửa tháng mười ngày nữa, đến lúc đó có trả lại được hay không cũng không nói được!
Hắn vội la
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.