Thời An cắn môi, không trả lời vấn đề của Mục Trò Thanh, nàng nâng tay lên, ống tay áo từ từ tuột khỏi cánh tay nhỏ mềm mại, lộ ra một cổ tay trắng nõn: “Điện hạ, mấy cái vòng bạc này có thể tháo ra không?”
Mặc dù nàng không biết Mục Trì Thanh làm thế nào chắc chắn rằng có thể vây khốn nàng, nhưng nàng không muốn điều tra, ngay cả phương pháp quỷ dị kia làm sao có, cuối cùng để làm cái gì, nàng cũng hoàn toàn không có hứng thú.
Dù thế nào nữa thì cũng là trận pháp âm tà, cũng không phiền đến nàng.
Giờ khắc này trong lòng nàng lạnh lẽo cứng rắn đến cực điểm.
Thời An thờ ơ nghĩ, nếu Mục Trì Thanh sẵn sàng lấy nó ra thì nàng còn có thể nói lời tạm biệt với hắn trước khi rời đi, nếu không thì hãy quên đi.
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, An An so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn rất nhiều, nhưng hắn đã làm đến bước này, bất kể thế nào cũng không thể quay đầu nữa, hắn từ chối: “An An, ta sẽ không cản trở nàng, nàng muốn đi đâu, làm gì cũng đều có thể, chỉ cần ở lại nước Thịnh.”
Hắn nói xong, chờ lửa giận của An An nhưng ngoài dự liệu, An An nghe hắn nói xong cũng không tức giận, trầm mặc chớp mắt một cái, tùy ý gật đầu: “Không tháo ra thì không tháo.”
Giọng nói thậm chí còn có chút hờ hững, không để ý chút nào.
Trong lòng Mục Trì Thanh hoảng hốt, nhanh chóng nói: “An An, không sao cả, vòng bạc này không có độc tố, sẽ không đả thương đến nàng.”
Hắn cố ý lựa chọn làm vòng tay, tinh xảo xinh đẹp, coi như làm đồ trang sức cũng rất đẹp.
Chỉ là để ngăn cản tiên tử ở lại phàm trần.
Thời An ậm ừ cho qua chuyện, sắc mặt nàng lúc này hờ hững, có chút chán ghét, không muốn ở lại chỗ này nữa, huống chi nửa đêm cuối thu, nàng ăn mặc mỏng manh cũng không dễ chịu, giờ phút này nàng chỉ muốn trở về phủ.
Nàng nói: “Bảo bọn họ dừng tay.”
Mục Trì Thanh đương nhiên biết ý An An, tầm mắt hắn liếc qua người đang bị vây khốn, trong mắt xẹt qua một tia dữ tợn, giọng nói trong nháy mắt trở nên cứng ngắc: “An An, hắn không phải huynh trưởng của nàng.”
Ánh mắt Mục Trì Thanh u ám nói: “An An, nàng không phải người Thẩm gia.”
Giờ phút này hắn thật lòng nổi lên sát tâm với Thẩm Thời Hàn, trong phút chốc, hắn trở thành Nhiếp Chính Vương ai cũng khiếp sợ, cho dù vừa rồi hắn yếu nhược cỡ nào cũng chỉ là khi ở trước mặt An An, những lúc khác, hắn vẫn là một con dã thú khát máu.
Nhưng mà Thời An không dao động, có lẽ là bởi vì nàng vừa mới trải qua sinh tử, hiện tại trong lòng gần như vững vàng như mặt nước đọng, không gợn sóng.
Nàng nhìn vết máu trên mặt Mục Trì Thanh, nói: “Điện hạ, không bằng bắt luôn cả thần nữ đi, thần nữ thậm chí còn động dao với điện hạ.”
Vết máu nhỏ kia đã khô lại, đông đặc, máu đỏ sẫm tương phản với lông mày và mắt đen, có một loại mỹ lệ kinh người, giống như một bức tranh thủy mặc vô cớ nhuộm màu đỏ son.
Sắc mặt Mục Trì Thanh vô cùng khó coi, hắn nói: “Tự tiện xông vào Vân Thủy Giản, tội không thể tha, Cô cho là chỉ huy sứ hoàng thành không thần phục, theo như luật phả
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.