Cái bát trước mặt cũng không phải thức ăn gì đặc biệt, hương vị cũng vô cùng giống nhau, so với điểm tâm tinh xảo trong bữa tiệc thì thật sự không thể so sánh.

Nhưng mà đây là Nhiếp Chính Vương tự tay làm, sức nặng cũng tăng lên, đổi lại là người khác thì đã lấy làm kinh sợ, mang ơn đội nghĩa, đã vái lạy người trước mặt mấy cái biểu thị sự thành tâm của mình.

Nhưng mà Thời An thật sự sợ hãi không chịu nổi, thậm chí nàng còn có chút thất thần, nàng suy nghĩ vì sao Mục Trì Thanh không ăn bát mì kia, là trời đất rung chuyển bát mì bị đổ sao, nhưng mà lúc trước nàng đã từng hỏi người Thẩm gia, 5 năm trước ở đây không xảy ra chấn động nào, đó là ảo giác khi nàng đột nhiên bị rút khỏi trò chơi sinh ra mà thôi.

Không biết Vương phủ có quy củ lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện hay không nhưng sau khi Mục Trì Thanh động đũa không nói gì nữa, trong lúc cầm đũa lộ ra một vẻ trang nghiêm, dường như tô mì này có thể vào miệng hắn đó là vinh dự trời ban.

Thời An thấy thế, cũng không nhiều lời cùng hắn dùng bữa tối, trọng lượng của hai bát cũng không đồng đều, cũng không biết Mục Trì Thanh làm thế nào tính ra sức ăn của nàng, không nhiều không ít, vừa đủ.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên hài hòa, thậm chí có chút ấm áp, giống như cùng người nhà bình thường ăn một bát mì trường thọ vào sinh nhật, đơn giản lại chất phác.

Đối diện, Mục Trì Thanh buông đũa trước, hắn nhìn Thời An lịch sự ăn xong bát mì, lau miệng, khóe môi hơi cong lên, giống như nhìn nàng dùng bữa là cảnh đẹp ý vui, chờ Thời An dùng nước ấm súc miệng, lúc này Mục Trì Thanh mới đứng lên, từ bên cạnh lấy ra một chậu nước ấm.

Chuyện này vốn nên là hạ nhân làm, hắn cứ như vậy thuận tay đưa, hạ mình cao quý.

Mục Trì Thanh nói: “Tam cô nương rửa tay đi.”

Thời An tạ ơn nhận lấy.

Mới vừa cầm trong tay, nàng liền nghe thấy Mục Trì Thanh không nhanh không chậm mở miệng nói: “Hưng Thịnh năm thứ ba, hai mươi ba tháng chín, tam cô nương Tướng phủ đi theo mọi người vào Vương phủ chúc thọ, vô cớ mất tích trên tiệc rượu, quân hoàng thành tìm kiếm cả đêm, mãi đến tháng ba năm sau cũng không có kết quả, được sử sách xưng thành kỳ án của hoàng thành.”

Hắn nói ung dung thong thả, giống như nói chuyện xưa trên quán trà, nếu không phải địa điểm thời gian quá mức chính xác, thiếu chút nữa nàng còn cho rằng là hắn thuận miệng bịa ra.

Chẳng qua khi rơi vào tai Thời An còn đáng sợ hơn long trời lở đất.

Đôi mắt hạnh của nàng đột nhiên mở to, đứng từ trên ghế lên, mang theo vẻ mặt không thể tin tưởng nổi nhìn Mục Trì Thanh: “Điện hạ!”

Mới vừa nói ra hai chữ nàng liền cảm thấy một trận choáng váng, thân thể Thời An không chịu được lung lay, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, nàng theo bản năng duỗi tay chống lên bàn nhưng phân nửa phần sức lực đều không chịu được.

Người nàng lệch về một bên, mắt thấy sắp phải ngã xuống lại được Mục Trì Thanh vững vàng đỡ được, bàn tay mềm mại trượt xuống đất.

Mục Trì Thanh nhẹ giọng nói: “Cô không nhận được quà tặng của tam cô nương, không th�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play