Bút đỏ của Mục Trì Thanh ngừng lại, một chút nước mực nhỏ giọt ở trên trang giấy. Mực màu đỏ nhỏ giọt lập tức lan rộng trên trang giấy, tươi đẹp động lòng người. Mục Trì Thanh lướt qua vết mực và tiếp tục viết xong đoạn lời nói vừa rồi, giọng nói bình thường nghe không ra bất kỳ khác biệt gì: “Ngươi tận mắt gặp qua?”
Lâm Trấn nói: “Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, thật sự giống nhau như đúc và không phải ngụy trang. Lúc này mới chạy về phục mệnh trước một bước, An cô nương ngồi thuyền, qua hai ngày nữa thì có thể đến kinh thành.”
Mục Trì Thanh nghe vậy thì nhíu mày lại, hơi nóng trong lồng ngực nháy mắt lạnh hơn phân nửa: “Họ An?”
Lâm Trấn gật đầu, trong năm năm này điện hạ mỗi lần nhận được tin tức đều phái người đi tìm nhưng kết quả đều không được như mong muốn. Không biết lần này có thể lại là công dã tràng nữa hay không? Nếu không phải năm năm trước vội vàng liếc mắt gặp qua một lần, hắn thậm chí muốn nghi ngờ rằng người nọ có phải là do điện hạ tưởng tượng ra không?
Mục Trì Thanh vẻ mặt vô cảm, giọng điệu khôi phục lạnh nhạt lúc trước: “Không cần mang vào kinh thành, ba ngày sau cô sẽ đi gặp nàng.”
Lâm Trấn đồng ý, sau khi phục mệnh thì không có lập tức lui xuống mà hắn do dự một lúc và nói: “Thuộc hạ nghe nói mấy ngày trước Tam cô nương của phủ Thừa tướng vừa tỉnh lại.”
Mục Trì Thanh viết xong một chữ cuối cùng, gác bút đỏ và giơ tay lên thì lập tức có thái giám cầm một chiếc khăn ấm bước lên. Hắn chà lau ngón tay sạch sẽ và một lần nữa đeo vòng tay về tay phải, lúc này mới không để ý mà ừ một tiếng: “Tin tức truyền đến cũng rất nhanh, xem ra Thẩm gia vô
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.