Giữ chặt cánh tay rất nhỏ đang lung lay của nàng, Mục Trì Thanh vừa duy trì cân bằng vừa cắn răng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hắn đã không rảnh lo đến tâm tình của mình, trong nháy mắt khi nhìn thấy Thời An ngã xuống kia, lồng ngực giống như là thiếu khuyết một mảnh, chỉ nhảy lên theo bản năng, một phen túm lấy đối phương, mồ hôi lạnh dường như trong nháy mắt đổ đầy toàn bộ sống lưng.
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, hơi siết chặt cánh tay, nhìn thấy sự kinh sợ nơi đáy mắt đối phương không sót cái gì, hắn nói: “Đừng sợ, cũng đừng nhìn xuống.”
Thời An không dám động, không cần vai ác nói nàng cũng không dám, nhắm mắt lại không thèm nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nữa, nỗ lực duy trì thân thể ổn định, vì để giảm bớt một chút trở ngại cho vai ác.
Nhưng mà khắp nơi đều không có chỗ dựa, chuyện đột nhiên xảy ra, lúc này chỉ dựa vào cái thân cây mượn sức cũng không làm được gì, nếu muốn dựa vào sức lực của một người kéo nàng lên thì thật sự là quá khó.
Mục Trì Thanh mím môi càng chặt, hắn dùng sức nắm chặt cánh tay Thời An, bảo đảm đối phương sẽ không ngã xuống, nhắm mắt, trong nháy mắt hắn buông ra một cái tay khác, rút dao găm ra cắm lên mặt đất rồi nắm chặt.
Tuy rằng cuối cùng cũng giữ được nhưng bởi vì động tác này, hai người đều rơi xuống thêm một đoạn, Thời An chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên rơi xuống, ngay sau đó lại bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng không rảnh lo cho mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy nửa người vai ác chồm xuống hố to, chỉ thiếu chút nữa thôi thì có thể xem như treo nửa người rồi, tràn ngập nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có khả năng rơi xuống dưới.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, vai ác sẽ bị nàng kéo xuống mất.
Thời An nhìn về phía trán đối phương đã nổi đầy gân xanh, thầm nghĩ, vai ác sắp kiên trì không nổi nữa, nàng rũ lông mi xuống, một lúc lâu sau mở miệng, nhẹ giọng nói: “Mục Trì Thanh, ngươi buông tay đi.”
Tuy rằng liên hệ không được với hệ thống nhưng mà nàng ngã xuống khả năng cao là sẽ thoát ra khỏi trò chơi, chẳng qua trong nháy mắt rơi xuống kia sẽ bị đau đớn giả tưởng một chút mà thôi, nhưng vai ác và nàng không giống nhau, vết thương với hắn là sự thật, độ cao như vậy, còn có những cái cọc nhọn dựng thẳng nơi đáy hố, một khi ngã xuống, tổn thương gân cốt đã là nhẹ.(TN x T Y T)
Nàng không muốn nhìn vai ác bị thương, càng không muốn nhìn đối phương bởi vì nàng mà từ đây đi đứng không tốt, cũng hoặc là…
Nàng cắn chặt cánh môi, lại lần nữa mở miệng: “Mục Trì…”
“Câm miệng!” Giọng nói mơ hồ mang theo vẻ tức giận.
Thời An há miệng, ngơ ngác nhìn về phía đối phương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mục Trì Thanh lộ cảm xúc ra ngoài như thế, cơ hồ là gào thét nói ra hai chữ kia, trong lòng nàng bỗng nhiên run lên, cảm giác đau nhói giống như làn truyền từ mắt cá chân đi lên, chiếm cứ trái tim nàng.
Thời An nhanh chóng động đậy đôi mắt, nhịn xuống hơi nước hiện lên trong hốc mắt, nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ta sẽ không có việc gì, ngươi đã quên ta không phải phàm nhân sao.”
Mục Trì Thanh giống như không nghe thấy, không nói một tiếng nào, vừa không lên tiếng cũng không buông tay nàng ra.
Thời gian trôi qua từng phút
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).