Lúc hai người đi ra bên ngoài hội chợ, Thời An nhịn không được lại hỏi một lần: “Lần trước ở trong cung, có phải chàng đã nhận ra ta đúng không?”
Nàng nhéo nhéo ngón tay, trong lòng nghĩ nếu lúc này Mục Trì Thanh vẫn không trả lời thì nàng sẽ không hỏi nữa.
Thời An mím môi, đột nhiên cảm thấy chán nản tại sao nàng lại hỏi nữa. Nàng cũng không biết tại sao bản thân muốn để ý Mục Trì Thanh có nhớ hay không, chẳng qua mười năm trước chỉ gặp mặt một lần không nhớ rõ mới đúng. Ngày đó Đại ca nhắc tới, trong một lúc nàng cũng không có nhớ tới.
Người bên cạnh dừng lại và chậm rãi nói: “Tửu lầu đón khách, lầu hai ——”
Thời An đột nhiên dừng bước và lập tức quay đầu lại, không chờ hắn nói hết thì đã hỏi: “Khi đó chàng nhìn thấy ta?”
Mục Trì Thanh gật đầu: “Khi đó ta đã nhận ra nàng.”
Một năm kia hắn mới tám tuổi thì đã bị đưa đi nước Văn Uyên, một đứa trẻ tám tuổi đã có ký ức. Ký ức một ngày kia của hắn thì toàn bộ Đại Thịnh đều biến thành một màu xám xịt, giống như bị che kín bởi một lớp vải cũ. Màu sắc sáng ngời duy nhất là chuỗi ngọc màu thạch lựu thiếu nữ đeo trên người, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play