Bãi săn Hàm Nguyệt, khi xe ngựa đến đó thì trời đã gần tối rồi.
Những lều trại lớn nhất trên bãi săn đã được thu dọn xong và chỉ đợi người vào ở, nơi xa hơn một chút còn có mấy căn lều khác và có thể nhìn thấy người ra ra vào vào.
Mục Trì Thanh không vui mà nhíu mày lại, viên quan nhỏ đã sớm chờ ở đây và vội vàng giải thích: “Vương gia, đó là tiểu công tử Tào gia và vài người bạn đi chơi cùng. Ngày hôm trước mới tới, tiểu quan đã đi thông báo nên bọn họ sẽ không làm phiền ngài.”
Sắc mặt của Mục Trì Thanh thản nhiên, nhìn không ra là có vui hay không và sau đó lại hỏi một câu: “Còn những người khác thì sao?”
Tiểu quan nhanh chóng xua tay: “Hồi bẩm Vương gia, đã không còn ai nữa.”
Chờ khi tiểu quan rời đi, Thời An mới bước xuống từ trên xe ngựa. Vừa rồi Mục Trì Thanh không có gọi nàng nên trong bất tri bất giác nàng đã ngủ hơi lâu một chút, giờ phút này trên mặt nàng đỏ bừng và bị gió trên bãi săn thổi qua làm cho chóp mũi hơi ngứa rồi liên tiếp hắt xì mấy cái.
Nàng dùng khăn tay lau đi hơi nước trên đôi mắt và nhìn về phía xa, núi rừng đồng cỏ nối liền với nhau thật sự rất đồ sộ, ngay cả gió đều lộ ra một mùi hương mát lạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play