Trúc Dạ Nguyệt đã quen với việc dậy sớm khi cô vẫn còn ở Thành Đô. Dù hiện tại đang ở Hàng Châu, cô vẫn chưa kịp thay đổi được nếp sống đó. Sáu giờ sáng, cô đã rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong liền ra ngoài chạy bộ.
"Lão Trưởng ban, mới sáng sớm người gọi cho con có việc gì vậy?" Trúc Dạ Nguyệt đang chạy bộ thì điện thoại đột nhiên rung lên. Là ba nuôi cô gọi tới. Cô dừng lại bên hồ, vừa tập thể dục tại chỗ vừa nghe máy, "Chẳng nhẽ, người lại bị mẹ con mắng à?"
Trúc Vãn Hồng - người mà Trúc Dạ Nguyệt gọi là Lão Trưởng ban, ở đầu dây bên kia đang trốn vào góc hành lang mách lẻo: "Thật là.. Mẹ Trúc của con đêm qua sốt cao. Dù ta có năn nỉ bà ấy như thế nào, bà ấy cũng không chịu đến bệnh viện. Sáng nay, vẫn còn sốt, người nóng ran nên ta phải cưỡng ép, gọi xe đem bà ấy tới viện đây."
Trúc Dạ Nguyệt nghe thấy tin mẹ Trúc của cô đang ở viện liền hoảng hốt tột độ.
Nhanh chóng chạy về nhà Ngụy Ảnh Quân.
Vừa chạy vừa nói: "Bây giờ con sẽ đặt vé máy bay về ngay. Lão Trưởng ban, người nhớ để ý tới mẹ đó."
Trúc Vãn Hồng ở bên này nghe thấy vậy liền nói: "Không cần đâu. Bây giờ, mẹ Trúc của con đã ổn hơn rồi. Bác sĩ nói, hạ sốt liền có thể xuất viện. Không nghiêm trọng. Mẹ Trúc của con còn dặn ta không được nói với con nữa. Giờ con mà về, bà ấy sẽ đánh chết ta mất. Yên tâm. Vợ của ta, ta tự chăm sóc được.."
Cô nghe thấy vậy cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn: "Nhưng nếu có chuyện gì, người phải báo cho con đó. Đừng nghĩ tới việc giấu con."
"Được rồi. Ta biết rồi." Trúc Vãn Hồng gật đầu đồng ý: "Ở Hàng Châu đã quen chưa? Lần đầu con rời xa nhà lâu như vậy, hai ông bà già này ở nhà lo lắng muốn chết. Mức sống ở đó cao hơn, thiếu tiền thì nói với ta một câu. Đừng sống tiết kiệm quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe."
Trúc Dạ Nguyệt mỉm cười thật tươi, hốc mắt đã đỏ lên nhiều.
Trúc Vãn Hồng tuy nhiều lúc rất nghiêm khắc, quản lý cô rất chặt chẽ nhưng ông lại là người vô cùng chiều chuộng cô. Chỉ cần cô nói thích gì, trong điều kiện cho phép, ông đều thành toàn giúp cô.
"Dạ. Con mới ở được có hai ngày thôi, đương nhiên là chưa quen rồi. Cuối tuần mà được nghỉ, con sẽ tranh thủ về thăm hai người.. Vậy, người vào chăm sóc mẹ đi nha."
Trúc Dạ Nguyệt ngồi xuống ghế đá bên đường, ánh mắt thất thần nhìn dòng người qua lại.
Khi cô trở về tứ hợp viện, bắt gặp đúng lúc Ngụy Ảnh Quân đang lục tìm thứ gì đó trong sân nhà.
"Tìm cô." Ngụy Ảnh Quân nửa đùa nửa thật trả lời, "Bây giờ thì tìm thấy rồi."
Trúc Dạ Nguyệt gãi gãi tai: "Vậy à?"
Sau đó, cô không để ý tới sắc mặt của Ngụy Ảnh Quân mà đi thẳng về phòng.
Ngụy Ảnh Quân sắc mặt tối đen, đứng chôn chân tại chỗ.
Bơ anh?
Ngụy Ảnh Quân nghĩ thầm chắc là tam tai của anh sắp đến rồi.
Trong phòng bếp, Ngụy Ảnh Quân tất bật nấu bữa sáng. Còn Trúc Dạ Nguyệt lúc này mang bộ dạng lười biếng chưa từng thấy, ngồi ở phòng khách ung dung, vừa ăn nho, vừa xem hậu trường phim A Lệnh.
Ngụy Ảnh Quân nhìn cô trầm ngâm một lúc, sau đó mới dọn đồ ăn ra bàn ăn, cuối cùng là đặt hai cốc nước cam xuống, cất nhẹ giọng gọi cô: "Nguyệt, ra ăn sáng."
Trúc Dạ Nguyệt rõ ràng nghe thấy nhưng cô vẫn vờ như không biết gì. Ai bảo anh hôm trước lơ cô. Hôm nay, cô sẽ cho anh nếm mùi.
Ngụy Ảnh Quân đi thẳng tới chỗ cô, lấy điều khiển tivi trên mặt bàn tắt "bụp" một cái, rồi nhướn mày: "Ăn sáng."
Cô nhìn anh mà thầm chửi rủa trong lòng. Đứng dậy đi đến bên cạnh bàn ăn, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ăn thì ăn, sợ gì chứ?"
Trong khi đang ăn sáng, Ngụy Ảnh Quân lên tiếng như ra lệnh: "Cô còn không sớm bỏ chặn số điện thoại của tôi đi. Sáng nay tôi gọi cho cô vẫn không được đó."
"Cậu gọi tôi làm gì?" Cô vừa ăn vừa hỏi.
"Gọi chơi thôi!"
Trúc Dạ Nguyệt nghĩ trong đầu, tên này bị điên hay sao.
Ngụy Ảnh Quân liền chuyển sang chủ đề khác. Khịt mũi nói: "Cô không đi làm à? Thấy ở nhà suốt."
Trúc Dạ Nguyệt dừng ăn, uống một ngụm nước cam rồi nói: "Mai mới đi.. Mà con mắt nào của cậu thấy tôi ở lì trong nhà. Nếu cậu thấy ngứa mắt quá, vậy lát tôi sẽ lại ra ngoài."
Anh nghe thấy cô đòi ra ngoài liền đe dọa: "Mẹ cô gửi cô ở đây, để cô thuận tiện đi làm, chứ không phải để cô sáng tối lông bông ở ngoài đường. Xảy ra chuyện gì, tôi gánh không nổi."
Trúc Dạ Nguyệt bĩu môi, không muốn tiếp tục đôi co với anh chuyện này liền chuyển hướng sang vấn đề khác. Cô nghĩ cũng không thể ăn không ở không nhà anh như vậy được.
"Tiền phòng, tiền điện, tiền nước, cậu tính như thế nào? Tôi cần trả bao nhiêu?"
Ngụy Ảnh Quân bất ngờ với câu hỏi đột ngột này, anh đơ người một chút rồi nói: "Không cần trả."
Trúc Dạ Nguyệt đáp: "Không được. Tôi phải trả."
"Không cần. Tôi không thiếu tiền."
Anh thật sự không thiếu tiền. Nếu cô trả tiền phòng cho anh, há chẳng phải tiền lương mà anh trả cho cô lại về túi anh sao. Nhưng Trúc Dạ Nguyệt vẫn chưa biết chuyện, sếp của cô là anh.