Vừa mới trước đó một lúc thôi, Trúc Dạ Nguyệt còn đang cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ Ngụy Ảnh Quân lại khiến cô đau lòng. Không phải đau lòng cho bản thân, mà là đau lòng thay cho anh. Cô không ngờ rằng Ngụy Ảnh Quân lại chịu đựng nhiều như vậy.
Cô rời khỏi ghế, đi sang bên cạnh anh, tay lấy khăn giấy đặt trên bàn lau nước mắt giúp Ngụy Ảnh Quân. Cô đứng, anh ngồi. Trúc Dạ Nguyệt đưa tay xoa đầu anh, dỗ dành, an ủi:
"Ngoan. Nín đi. Đừng khóc nữa."
Ngụy Ảnh Quân ôm cô, ở trong lòng cô khóc thút thít: "Em giải thích đi."
Trúc Dạ Nguyệt gỡ tay Ngụy Ảnh Quân ra khỏi thắt lưng cô rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mặt Ngụy Ảnh Quân, giữ mặt anh luôn đối diện trực tiếp với mình, bắt đầu giải thích cho anh: "Ngụy Ảnh Quân, bắt đầu nghe nhé! Trước tiên, tại sao Đẳng Quân Vũ biết địa chỉ nhà cậu mà tìm đến đây thì tôi đảm bảo bản thân chưa từng hé một lời nào với cậu ấy cả.."
Ngụy Ảnh Quân liền đính chính lại: "Là nhà của chúng ta."
Trúc Dạ Nguyệt bất lực, miễn cưỡng gật đầu: "Thứ hai, mối quan hệ thân thiết, không phải là từ hồi học cùng nhau sao? Thứ ba, tôi không biết là công việc của cậu kết thúc sớm như vậy. Với cả, ở phim trường rất ồn, công việc cũng rất bận rộn, tôi không để ý điện thoại lắm. Sau đó, mới phát hiện điện thoại hết pin. Cũng không thể đặt xe về được, vì không mang theo tiền mặt.. Đẳng Quân Vũ, cậu ấy đến đón nên cũng đâu thể từ chối."
Ngụy Ảnh Quân vẫn không vừa lòng: "Sao em không mượn điện thoại của nhân viên ở đó. Họ đâu thiếu.. Khi phát hiện điện thoại hết pin, sao em không sạc luôn chứ? Em vốn dĩ có thể làm.. nhưng lại không làm."
Trúc Dạ Nguyệt: "Này, Ngụy Ảnh Quân.."
Ngụy Ảnh Quân bày ra bộ dáng đầy tổn thương: "..."
Vốn dĩ Trúc Dạ Nguyệt định mắng Ngụy Ảnh Quân vài ba câu nhưng anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa đầy oan ức khiến cô phải quay mặt nhìn chỗ khác để tịnh tâm.
Trong chuyện này, dù sao, cô cũng là người sai. Trúc Dạ Nguyệt không nói thêm gì nữa, đứng dậy dọn bát đũa. Ngụy Ảnh Quân thấy cô không để ý tới mình liền hậm hực, tỏ thái độ khó chịu.
"Em nói tiếp đi chứ. Sao lại không nói nữa?" Anh lật đật đi đến bên cạnh cô, túm lấy gấu áo cô kéo qua kéo lại.
Nhìn xem, Ngụy Ảnh Quân cao cao tại thượng hàng ngày biến đâu mất rồi. Hiện tại, cũng chỉ giống như con chó nhỏ làm nũng với chủ.
Thấy cô không quan tâm đến mình, Ngụy Ảnh Quân nhìn cô, canh thời cơ định hành động một ý đồ nào đó.
Ngụy Ảnh Quân không biết nên trả lời như thế nào. Anh đúng là có chút sợ cô rửa không sạch. Mấy việc bếp núc, dọn dẹp như này, từ lúc sống cùng cô, anh cũng rất ít khi để cô động tay chân vào.
"Không có. Ừm.. chỉ là.." Ngụy Ảnh Quân hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Trúc Dạ Nguyệt, lấy hết dũng khí hỏi cô, "Chỉ là.. em không ghét tôi, đúng không?"
Trúc Dạ Nguyệt cau mày khó hiểu.
"Không ghét."
Ngụy Ảnh Quân mỉm cười hài lòng.
Không ghét thì chính là thích.
* * *
Sau khi ăn tối xong, hai người liền trở về phòng riêng của mình để làm việc.
Tại phòng Trúc Dạ Nguyệt
Trúc Dạ Nguyệt nằm sấp trên giường tập trung viết bản thảo cho show hẹn hò đặc biệt. Cần quay ở những đâu, thuê địa điểm quay, giá cả và thời gian quay, liên hệ nhà tài trợ nào, thông báo đăng ký liên hệ dàn cast.. đều được cô liệt kê, phân chia rõ ràng từng mục.
Cùng lúc đó, tại phòng của Ngụy Ảnh Quân, anh ngồi ở bàn làm việc tập trung gõ gõ bàn phím, lướt lướt điện thoại. Thoạt nhìn thì rất bận rộn nhưng lại là đang tìm kiếm câu trả lời:
[Cách tỏ tình bạn thân mà không cho đối phương có cơ hội để từ chối.]
Có tài khoản tên Gà Mờ Chỉ Đường bình luận: "Cứ tự tin mà tỏ tình trực tiếp. Nếu đối phương từ chối thì là do cậu xui thôi. Trực tiếp đổi người khác." Cùng icon mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Tài khoản Bão Táp Đường Tình: "Này, người lầu trên. Cậu là tra nam à? Đã gà mờ rồi còn đòi chỉ đường. Mau đi khám mắt đi."
Ting.. ting.. Thông báo tin nhắn Wechat hiện lên góc màn hình máy tính.
Ngụy Ảnh Quân di con trỏ mở lên.
[Ngụy cẩu nhà cậu xuống núi khi nào vậy? Hôm nay lại có tâm trạng yêu đương? ]
Ngụy Ảnh Quân uống một ngụm cà phê, ngón tay gõ một hồi lên bàn phím:
"Còn hơn tên cẩu độc thân nào đó. Có kế sách gì hay, mau hiến cho ông đây. Nhanh lên."
Người bên kia màn hình cười ha ha: [Cứ trực tiếp đưa lên giường. Đảm bảo chẳng người phụ nữ nào dám từ chối cậu..] kèm icon mặt đen.
Ngụy Ảnh Quân hai tay đan lại đưa ra sau đầu, lưng ngả vào ghế suy tư. Một lát sau liền nhắn lại: "Tôi mà làm vậy, cô ấy sẽ giết tôi luôn."
[Giết cậu? To gan lớn mật vậy sao? Chẳng lẽ nào là.. người con gái đó? ]
Ngụy Ảnh Quân đang vò đầu bứt tai thì ở ngoài cửa phòng, Trúc Dạ Nguyệt gõ cửa: "Ngụy Ảnh Quân, cậu còn thức không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT