Thái Thiên tinh cầu rất lớn, ngoài Ngạo Tiên Điện ra, còn có rất nhiều tông môn khác, nổi trội nhất là tứ đại tông môn, phân biệt bốn hướng mà chiếm cứ.
Ngoài tứ đại tông ra, còn có nhiều thế gia lớn nhỏ khác, chiến đấu phân tranh, là điều diễn ra hằng ngày ở thế giới tu tiên này.
Không một ngày nào là yên bình cả, đáng thương nhất là người phàm, bọn họ nhỏ yếu, đâu có sức lực chống cự lại, nên trong mắt những người tu tiên, bọn họ nhỏ yếu như sâu kiến.
Ngày ngày đều có những lầu đấu giá hội, những cuộc thi chiến đấu, những giải thưởng lớn, do các thế lực lớn tạo ra.
Ngạo Hoa Đô đi ra khỏi địa phận của Ngạo Tiên Điện, nhưng có một điều hắn chưa phát hiện, đó là Phạm Đông đang đi theo hắn, âm thầm lặng lẽ đi theo sau.
Từ khi bị Ngạo Hoa Đô làm mất mặt ở diễn võ trường, hắn đã chú ý tới Ngạo Hoa Đô, hắn đã nảy sinh ý định giết Ngạo Hoa Đô, vì chuyện lần đó hắn đã nổi lòng thù hằn.
Hôm nay phát hiện Ngạo Hoa Đô rời đi Ngạo Tiên Điện, hắn vui mừng không thôi, âm thầm bám theo, chờ thời cơ thích hợp, sẽ ra tay giết chết Ngạo Hoa Đô.
Tuy Ngạo Hoa Đô là thiếu chủ, nhưng bây giờ chỉ là phế nhân, cũng chẳng còn tác dụng gì, có bị giết chết, chẳng mấy ai sẽ thương tiếc gì.
Ngạo Hoa Đô đi phía trước, thản nhiên mà đi, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, không gian yên lặng, làm tâm hắn cũng bình thản, hắn đứng lại thả lỏng toàn thân, cảm nhận không gian nơi đây, rất nhiều ảo diệu mơ hồ, làm Ngạo Hoa Đô nắm bắt được, rồi lại thoáng biến mất đi.
Đang lúc hắn thả lỏng, thì Phạm Đông từ xa thấy được thời cơ, nhanh chóng giết tới, hắn cầm kiếm chém tới, một kiếm linh hoạt mạnh mẽ, vừa ra tay là nhấm ngay chỗ nguy hiểm, hắn muốn trong một chiêu giết chết Ngạo Hoa Đô.
Lúc này Ngạo Hoa Đô cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng xoay người lại, cảnh giới Hồn Thần đã viên mãn, đối với nguy hiểm cận kề, linh cảm hắn rất nhạy bén.
Xoay người lại, hắn nhìn thấy Phạm Đông, đã cầm kiếm chém tới, nhưng Ngạo Hoa Đô hơi nghiên người, đã tránh thoát đi được chiêu kiếm này, một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Phạm Đông giật mình, hắn là ngũ tinh Hồn Thần cảnh, một chiêu toàn lực, vậy mà Ngạo Hoa Đô có thể tránh được, điều này làm sao có thể, hắn là phế nhân, chẳng khác gì người phàm, một kiếm của hắn làm sao Ngạo Hoa Đô dễ dàng tránh đi như vậy.
Hắn cứ ngỡ là một kiếm, sẽ giết được Ngạo Hoa Đô, nhưng mà lại thất bại, Phạm Đông nhanh chóng xoay kiếm, lại chém tới.
Nếu đã lộ, vậy thì liều mạng, phải giết được Ngạo Hoa Đô, nếu không người chết sẽ là hắn, tâm hắn thoáng chút sợ hãi, căng thẳng vô cùng.
Một kiếm mạnh mẽ sắt bén, Phạm Đông dồn toàn lực vào chiêu kiếm này, kiếm khí cuồn cuộn, nhanh chóng chém tới Ngạo Hoa Đô, hắn không tin tà, Ngạo Hoa Đô lại có thể một lần nữa né tránh.
Ngạo Hoa Đô cười cười nói " Ta thật không ngờ, ngươi thế mà lại tới chặn giết ta, đúng là ngu hết chỗ nói mà ".
Phạm Đông tức giận quát " Phế nhân, hôm nay ngươi phải chết ".
Ngạo Hoa Đô nở nụ cười tà ý, hắn lại lách người sang một bên, lại nhẹ nhàng tránh thoát đi chiêu kiếm.
Phạm Đông ánh mắt co rút, tâm thần hoảng sợ, một lần có thể, nhưng lần thứ hai, thì không thể nào, không thể nào tránh thoát một cách dễ dàng như thế .
Hắn run giọng nói " Ngươi không bị phế tu vi, ngươi cảnh giới vẫn còn ".
Ngạo Hoa Đô lắc lắc đầu nói " Cho nên ta mới nói ngươi ngu, lại tới chặn giết ta, đây là ngươi tự tìm đường chết ".
Phạm Đông không thèm suy nghĩ, lập tức xoay người bỏ chạy, hắn là ngũ Hồn Thần cảnh, dồn toàn lực vào một chiêu kiếm, thế mà Ngạo Hoa Đô tránh thoát không phí sức, khỏi nói cũng hiểu được, cảnh giới Ngạo Hoa Đô, cao hơn hắn nhiều.
Bây giờ chạy thì còn kịp, chứ dừng lại cùng Ngạo Hoa Đô đánh nhau, sợ người thua thiệt là hắn.
Ngạo Hoa Đô cười to nói " Muốn chạy, nào dễ như thế ".
Hắn tung người đuổi theo, nơi này đã cách xa Ngạo Tiên Điện, nên hắn không cần phải che giấu nữa, khí thế phóng thích ra, tinh khí cuồn cuộn bạo nổi, cuồng phong bạo vũ.
Ngạo Hoa Đô nhanh chóng đuổi kịp Phạm Đông, nhảy lên xoay người, chặn trước mặt Phạm Đông, nhìn hắn cười cười, nụ cười có phần tà ý, làm trái tim Phạm Đông co rút lại, nổi sợ hãi bao trùm tòan thân.
Phạm đông sợ hãi quỳ xuống, chấp tay cầu xin Ngạo Hoa Đô " Thiếu chủ tha mạng, ta nhất thời lỡ dại, ma xui quỷ khiến, cho nên mới ra tay với thiếu chủ, cầu xin thiếu chủ tha cho ta một mạng, làm trâu làm ngựa, ta cũng đồng ý ".
Ngạo Hoa Đô cười phá lên nói " Ngươi thật là thú vị, chưa đánh đã đầu hàng, là nam nhân sao ngươi yếu đuối như thế ".
Phạm Đông bị nói như thế, vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng hắn biết lúc này không phải là lúc ương ngạnh, hắn gật đầu nói " Ta yếu đuối hèn nhát, giết ta lam tay thiếu chủ dơ bẩn, thiếu chủ tha cho ta đi, lần sau ta không dám nữa ".
Ngạo Hoa Đô lắc đầu nói " Nói nhảm như thế làm gì, đã dám ra tay với ta, thì cũng chuẩn bị tâm lý bị giết, giờ đây ngươi quỳ cầu xin ta, thì cũng vô dụng, vì trước nay ta chưa nhân kẻ địch, cho nên ngươi có thể chết được rồi ".
Nói rồi hắn vung ra nắm đắm, hắn khởi động Đại Diệu Nhật Kinh, ngọn lửa đỏ rực bao trùm đôi tay, nắm đắm đánh xuống nhanh vô cùng, không cho Phạm Đông cơ hội trở tay.
Một đắm đánh ra, đem cả phần ngực Phạm Đông đánh nát, ngọn lửa đem toàn thân Phạm Đông bao trùm thêu đốt.
Aaaaa
Bị lửa nóng đốt cháy, đau đớn vô cùng, hắn lăn lộn gào thét, nhưng lăn được vài vòng, thì hắn đã thêu đốt thành tro, chết một cách đau đớn, trước khi chết hắn vô cùng hối hận và không cam tâm, vậy mà để Ngạo Hoa Đô lừa, làm hắn đâm đầu vào chỗ chết.
Giải quyết xong Phạm Đông, Ngạo Hoa Đô nở nụ cười tà khí, nói " Vừa ra khỏi Ngạo Tiên Điện, là đã có kẻ muốn giết ta rồi, xem ra chặn đường ngày sau đi, còn nguy hiểm vạn phần ".
Có thể nói Ngạo Hoa Đô tàn nhẫn, nhưng ở thế giới, cường giả vi tôn, thực lực là điểm quyết định, nếu có chút nhân từ, thì người chết chính là bản thân mình.
Chỉ có điều là, Ngạo Hoa Đô không ngờ, Phạm Đông đánh cũng không thèm, trực tiếp quỳ xuống cầu xin, làm hắn mất hứng, cứ tưởng là sẽ đánh một trận hăng say.
Ngạo Hoa Đô phiền muộn nói " Haizzz thiệt là chán nản ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT