Trường trung học số tám phân trường thi* thi tháng theo thành tích từ cao đến thấp, đối với học sinh dở mà nói, thống khổ nhất là muốn chép bài cũng không chép được.

*Trường thi: Nơi thi cử

Cả lớp đều là học sinh dở kẻ tám lạng người nửa cân, cậu năm mươi điểm tôi bốn mươi điểm, sao có thể chép bài được? Nếu chép cũng không thể thoát khỏi đây.

Tô An cũng ở trong cái trường thi toàn học sinh dở tứ cố vô thân kia.

Gọi là học sinh dở nhưng xấu hổ là không thể dở đến nỗi có thể cùng trình độ với bọn Thẩm Trí —— Thẩm Trí ở trường thi cuối cùng, mà Tô An ở trường thi thứ hai đếm ngược.

Nhưng mà nghĩ lại thì thành tích của Thẩm Trí cũng xêm xêm Tô An, hai người này ai chép của ai đều không thể tụt xuống được, đừng nói tới giúp đỡ nhau, không kéo chân sau của nhau là tốt rồi.

Nhưng trong lần thi này, Tô An vô cớ tràn đầy tự tin.

Có lẽ là do mấy ngày nay có nghe giảng và làm chút bài tập, cũng có lẽ là do mấy hôm trước lão Tiêu phá lệ khen cậu trong giờ học, tóm lại, lúc này Tô An ngồi trong trường thi chống cằm cười nhìn mọi người xung quanh châu đầu ghé tai thương lượng lát nữa sẽ gian lận như thế nào, đột nhiên có cảm giác nhìn một đám ngốc.

Có hơi thư giãn.

Tô An ngáp một cái, bây giờ cậu cũng không mang tài liệu, thật sự không định gian lận.

Tô An không quen bạn nam bàn trước, nhưng dường như người kia biết cậu, liên tục xoay đầu xuống rồi xoay lên, Tô An nhìn thấy hết tất cả.

Cuối cùng trước khi giám thị ôm đề thi bước lên bục giảng, người kia lấy hết can đảm quay đầu xuống nói: "Tô Tô Tô Tô Tô...... Đại ca Tô, cậu, lát, lát nữa cậu có thể đưa bài thi cho tôi chép không, tôi cũng cho cậu nhìn."

Đại ca Tô là cái xưng hô quái dị gì vậy...... Tô An bày vẻ mặt kỳ lạ nhíu nhíu mày.

"Bạn học." Tô An giơ tay chỉ chỉ mấy chữ to trên bảng đen, chỉ xong từng chữ, nghiêm túc nói, "Đọc cùng tôi một lần, 'Trung thực kiểm tra', biết chưa?"

"...... Biết rồi." Người kia ngơ ngẩn trả lời.

"Ừ, cho nên," Tô An làm động tác "Quay lại đi", "Giám thị đang nhìn cậu, ngồi trở về đi."

Bạn nam bàn trên ngây ngốc xoay người về, cầm bút lên, không nhịn được ngẩng đầu trợn mắt nhìn mấy chữ to bất lực viết bằng phấn trắng.

...... Đúng là gặp quỷ.

Thế mà lại có người trung thực kiểm tra tồn tại trong trường thi này, hơn nữa còn không phải ai khác, chính là Tô An một năm lớp mười đã trải qua đủ loại sự tích huy hoàng nổi tiếng toàn trường.

Không chỉ bạn nam này, xung quanh ai nghe thấy cuộc trò chuyện đều bày ra vẻ mặt gặp quỷ.

Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, đối với Tô An mà nói thì không có khó khăn gì hết, dù sao đây là môn duy nhất trong nhiều môn như vậy cậu có điểm số có thể xem được, nếu không phải thầy cô yêu cầu cậu phải viết văn nghị luận, cậu tự tin điểm số còn có thể cao hơn nhiều.

Suy cho cùng đây cũng là sở trường của cậu, hồi còn học trung học cơ sở cậu viết văn tự sự còn từng được giáo viên cầm bài đi sang lớp bên cạnh đọc.

Những môn còn lại thì Tô An liền không được thuận lợi như vậy, chọn chọn lựa lựa làm một nửa, một nửa còn lại thì điền lung tung, bản thân cũng không biết mình đang viết cái thứ gì.

Chiều chủ nhật thi xong, cậu nộp bài xong liền chạy đến trường thi đầu tiên chờ Tề Văn Hiên, giơ ngón cái lên, hớn hở nói: "Không phải tôi khoe khoang đâu, tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể tăng tới một trăm hạng."

Trình độ của Tô An là gì, Tề Văn Hiên lại quá rõ ràng.

Cậu đang nằm mơ, nhưng Tề Văn Hiên không muốn lập tức tàn nhẫn khiến cậu nhận ra hiện thực, chọn một cách nói trung dung*: "Không cần phải quá nghiêm khắc với mình, chúng ta đặt một mục tiêu nhỏ trước đã, tăng năm mươi hạng."

*Trung dung: Không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc (một chủ trương của nho giáo).

Tô An nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ đồng ý.

Ngày mai còn phải tiếp tục đi học, nhưng sau khi thi xong mọi người liền muốn đi quẩy, cả tòa dạy học đầy ắp tiếng người ồn ào, đã có người bắt đầu thảo luận buổi tối nên đi đâu chơi một lúc.

Ngay trong không khí vui sướng này, Thẩm Trí vai mang cặp sách đâm đầu đi ra, đầu gục xuống, người vốn đã không cao lúc này còn gục đầu xuống, quanh người tỏa ra cảm giác bi thảm, vô cùng sa sút tinh thần.

Mãi đến khi đi đến trước mặt Tô An, cậu ta mới ngẩng đầu, chưa nói lời nào đã thở dài, chỉ mới hai buổi thi không gặp mà lại có cảm giác sầu đời trắng đêm.

"Sao vậy Trí?" Tô An ấn bả vai cậu ta, kỳ quái hỏi, "Sao lại than thở như vậy?"

Lăn lộn cùng Thẩm Trí lâu như vậy, chưa từng thấy cậu ta mặt ủ mày chau vì thi cử, Tô An nhướng mày, cảm thấy sự tình không đơn giản, ít nhất chắc chắn không phải vì không làm bài được.

Dù sao với trình độ của Thẩm Trí, có thể làm một câu trong cả mặt đề thi đã rất tuyệt rồi, nếu buồn phiền vì chuyện này thì đã nên trọc đầu sớm.

Thẩm Trí lại thở dài, Tô An và Tề Văn Hiên đều đang đợi cậu ta mở miệng, lúc này, Vương Hân Bá đeo cặp sách sải bước đi về phía ba người, dùng vẻ mặt người khác nợ hắn tám trăm vạn im lặng liếc nhìn bọn họ.

Tô An vô tình đối mặt với ánh mắt của hắn, bàn tay đang ấn bả vai Thẩm Trí lập tức siết chặt: "Nói, có phải Con Rùa bắt nạt cậu không?"

Vương Hân Bá vô tội đi ngang qua nằm không cũng trúng đạn, xù lông nói: "Tô An mày bị thần kinh à! Ai mà rảnh rỗi bắt nạt người khác trong lúc thi hả? Mày nói cho tao nghe bắt nạt bằng cách nào đây?"

Tô An thầm nghĩ người khác thế nào cậu không biết, nhưng tên nhím gai động một chút đã xù lông thì khó mà nói...... Nhưng nhìn phản ứng của Vương Hân Bá là biết cậu đã đoán sai, Tô An cũng không để ý đến hắn, tiếp tục hỏi Thẩm Trí: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Vương Hân Bá "Đệt" một tiếng, giật giật cặp sách, đi mấy bước xuống cầu thang rồi biến mất ở ngã rẽ.

Thẩm Trí có thái độ khác thường thở dài lần thứ ba trong ngày, ủ rũ cúi đầu nói: "Anh An, tôi...... Gian lận bị bắt."

Tô An: "............"

"Tuy là không ghi tội nhưng phải thông báo phê bình, phải viết kiểm điểm, mấy thứ đó không quan trọng, quan trọng là......" Thẩm Trí thở dài lần thứ tư, "Phải mời phụ huynh."

Lần đầu tiên Tô An biết trường học này lại thật sự bắt gian lận.

Vậy mấy tờ giấy nhỏ bay tới bay lui trong trường thi của cậu là vô hình hả? Giám thị của bọn họ dường như cũng không thấy.

"Tôi không biết, mấy người được gọi là trai hư như các cậu......" Tề Văn Hiên kinh ngạc nhìn Thẩm Trí, "Mà vẫn nghe lời mời phụ huynh? Không hợp hình tượng lắm đâu."

"Anh Hiên, có một thứ gọi là điện thoại." Thẩm Trí sinh không còn gì luyến tiếc nói, "Tôi vừa bước ra khỏi trường thi, sau đó sợ là đã gọi điện thoại cho ba tôi rồi...... Thôi, ngày mai các cậu hẳn sẽ không gặp tôi đâu, về nhà sợ là sẽ bị đánh chết."

Trai hư cũng sẽ sợ phụ huynh, đặc biệt là phụ huynh có tính tình hung bạo.

"Ối...... Nếu không thì đêm nay đừng về nhà." Tô An nghĩ kế cho cậu ta, "Tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, đến nhà tôi đi."

"Đến nhà cậu?" Tề Văn Hiên giương mắt nhìn cậu, "Ngủ ở đâu?"

"...... Ngủ với tôi?" Tô An nói như điều đương nhiên, "Giường tôi đủ hai người ngủ...... Ừm, tất nhiên nếu cậu không sợ nửa đêm bị tôi đá xuống."

Tề Văn Hiên dời ánh mắt trên mặt Tô An đi, ngược lại nhìn chằm chằm Thẩm Trí, vẻ mặt vô cảm chờ cậu ta trả lời.

"...... Không được đâu." Thẩm Trí cười ngượng xua xua tay, "Tính tình của ba tôi thế nào cậu cũng biết rồi, trốn tránh cũng vô dụng...... Đêm nay tôi mà không về nhà thì đêm mai bị đánh gãy chân."

Đến nước này rồi, Tô An chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ lực bất tòng tâm*.

*Lực bất tòng tâm: Rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ.

Nhưng Thẩm Trí là kiểu người vô lo vô nghĩ, vừa ra tới cổng trường ngửi thấy mùi thơm từ quầy ăn vặt, bộ dáng nặng nề ủ rũ khi nãy liền quăng cho chó ăn.

"Cho năm xiên mì căn!" Cậu ta chen vào đám người xòe bàn tay ra với chủ quầy, chưa được một chốc đã một tay đưa tiền một tay nhận đồ chui trở về, còn chia cho Tô An và Tề Văn Hiên mỗi người một xiên.

"Sống lại rồi à?" Tô An ăn mì căn rắc bột ớt, hỏi Thẩm Trí.

"Vui cũng chết, không vui cũng chết, không thì vui vẻ chịu chết vậy." Thẩm Trí ngộ ra triết lý nhân sinh.

"Phải nói là trường học đã cho cậu hời lắm rồi, không xử phạt cậu." Tô An an ủi cậu ta, "Cảm ơn đi chàng trai."

Thẩm Trí không vui: "Anh An cậu nói như vậy...... Cậu chưa từng gian lận hả, cậu ấy...... Ôi chắc chắn anh Hiên chưa từng gian lận...... Tôi không phục, tại sao nhiều người gian lận như vậy mẹ nó lại bắt tôi???"

"Cậu đừng đổ oan cho tôi, lúc này tôi thật sự không có gian lận." Tô An vội chứng minh trong sạch, "Không tin thì cậu hỏi anh Hiên xem."

Tề Văn Hiên phối hợp "Ừ" một tiếng.

"Hỏi cậu ấy thì được gì chứ, các cậu cũng không chung trường thi mà......" Thẩm Trí lẩm bẩm, ăn xong một xiên mì căn, ném cái xiên vào thùng rác ven đường, vừa lấy xiên thứ hai ra vừa giương mắt nhìn Tô An, "Cậu...... Thật sự không gian lận?"

"Thật." Tô An vô cùng tự hào, "Lừa cậu làm gì, hơn nữa bây giờ tôi hẳn là có thể tăng thêm năm mươi hạng."

Thẩm Trí "Oa" một tiếng, bán tín bán nghi: "Này, sao tôi lại thấy cậu muốn bỏ anh em đi trước một mình vậy, anh An, cậu nhẫn tâm thế?"

"À, tôi và loại người ở trường thi cuối cùng như cậu vốn dĩ đã không cùng đường." Tô An khinh miệt nói.

Thẩm Trí lập tức che ngực lại, cầm chuôi đao vô hình, vẻ mặt cực kì thống khổ tự biên tự diễn.

Tác giả có lời muốn nói: Bạn thỏ nhỏ của cún lông vàng và mèo lông đen bị bắt nạt

Cún lông vàng một chân đè rùa đen nhỏ đi ngang qua lại: Nhất định là tên con rùa này bắt nạt cậu! Bởi vì nó có vỏ cứng nên sẽ bắt nạt người khác!

Rùa đen nhỏ:??? ĐMM

————

Cảm ơn Quả Mơ vì đã thả địa lôi ×2~☆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play