Editor: Qing Yun

"Anh..." Lâm Nhất Chi thở hổn hển kinh ngạc nhìn Diệp Tương Ly, nương ánh đèn, cô có thể nhìn thấy anh đang mím môi, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình chằm chằm. Sau khi bọn họ gặp lại nhau, cô đã bắt gặp anh nhìn mình thế này rất nhiều lần.

Anh đang nhìn cái gì?

Diện mạo của Diệp Tương Ly không thay đổi nhiều, là diện mạo xen giữa người trưởng thành và thiếu niên, giống như cành lá mới vừa rụng khỏi cây cối. Nhưng Lâm Nhất Chi lại hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của anh.

Anh của trước kia không phải người ít nói.

Mấy năm xa nhau kia, Lâm Nhất Chi rất muốn hỏi anh về nó.

"Đi thôi, bọn mình đi tìm cậu ta." Diệp Tương Ly nhìn cô hồi lâu, sau đó vẻ lạnh lùng băng tuyết kia tan rã, để lộ nụ cười ôn hòa.

Lâm Nhất Chi muốn nói lại thôi, thật ra vừa rồi cô thất thần không phải vì lo lắng cho Triệu Nhất Văn. Nhưng cô vẫn nhanh chóng đè ép gợn sóng này xuống.

Hai người đều đã học ở trường Thanh Thủy ba năm, rất quen thuộc địa hình ở đây. Diệp Tương Ly trầm ngâm suy đoán nơi Triệu Nhất Văn có khả năng đến nhất. Bởi vì từ ký túc xá nam đến khu dạy học chỉ có hai con đường, vị trí bọn họ đang đứng chính là nơi giao nhau của hai con đường này, nếu Triệu Nhất Văn chạy thoát nhất định sẽ đi qua đây.

Nhưng điều Lâm Nhất Chi lo lắng chính là Triệu Nhất Văn không giữ được mạng nhỏ!

Ký túc xá nam của trường Thanh Thủy chia làm ba dãy nhà. Đằng trước chính là dãy nhà xây bằng gạch đỏ, bên ngoài có dây leo xanh vây quanh, ở ban đêm nhìn như là thánh địa của quỷ.

"Cậu ấy sẽ trốn trong ký túc xá sao?" Lâm Nhất Chi cau mày, cô chỉ từng đến ký túc xá nam một lần, không biết có chỗ nào có thể trốn được.

Diệp Tương Ly nghe vậy, tầm mắt không tự chủ được mà rơi xuống đỉnh đầu cô, nhìn thấy vài sợi tóc của cô bị gió thổi loạn, anh không nhịn được hỏi: "Em từng đến ký túc xá nam à?" Ánh mắt như bị dính lên đầu cô, không nỡ rời đi.

Lâm Nhất Chi hoàn toàn không nhận ra tóc mình bị rối, nhìn thấy sắp chạy đến gần đống rác, cô bèn rón rén dán vào vách tường sau đó thăm dò phía trước.

"A, hình như từng đến một lần rồi." Cô trả lời mơ hồ.

Nghĩ đến chuyện này, cô bèn liếc trộm Diệp Tương Ly một cái, lúc ấy anh không còn ở ký túc xá nữa, nếu không cô đã có thể xem khăn trải giường của anh có màu gì rồi.

Vừa mới ló đầu ra đã bị Diệp Tương Ly kéo lại, lúc đó cô mới liếc mắt nhìn thoáng qua, hình như ở phía trước có tia sáng. Là ánh sáng phản xạ lại từ lưỡi đao, Lâm Nhất Chi chỉ thấy nghĩ mà sợ.

Bên kia bức tường, có tiếng động nhỏ vụn vang lên như là tiếng gia cụ kéo lê trên đất, có điều cũng không giống hoàn toàn. Nhưng ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập như có người đang lao nhanh trong ký túc xá.

Đầu óc của Lâm Nhất Chi vẫn hơi mơ hồ nhưng người cô đã bị Diệp Tương Ly kéo chạy về giao lộ. Ở dưới đèn đường, có rất nhiều quái vật bất ngờ đổ xô ra từ ký túc xá, tất cả bọn nó đều cầm kiếm dài, thân hình khô quắt dài thòng.

Quái vật đang chạy về phía khu dạy học từ khắp nơi.

Phía trước tòa nhà tổng hợp là bảng vinh dự, bên trên dán đầy những bức ảnh đen trắng xám xịt. Lâm Nhất Chi vô tình nhìn thấy, sau lưng cô lập tức lạnh lẽo. Người xếp hạng cuối cùng chính là người chết ở sân trường vào sáng nay.

Lâm Nhất Chi đứng dưới mái tòa nhà tổng hợp, cô phức tạp nhìn Diệp Tương Ly đóng cửa sân thượng. Đây là nơi cao nhất cả tòa nhà, đứng đây có thể nhìn bao quát gần hết mọi nơi trong trường học, thậm chí có thể nhìn thấy ánh đèn nơi xa.

Không biết màn sương trắng bao quanh trường học đã tan đi từ khi nào, diện mạo vốn có của thành phố này dần hiện rõ trong mắt. Ánh đèn sặc sỡ và cao ốc chọc trời, còn cả công viên rừng rậm xanh um tươi tốt trên núi Lăng Yên, tất cả đều khôi phục sức sống bừng bừng.

Sân trường.

Trên người thầy giáo cầm kiếm đã nhuộm đẫm máu, chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống đất theo lưỡi kiếm, cây cối gần khu dạy học bị chém gãy tan tác. Trong khu dạy học đen nhánh thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng lập lòe, sau đó là thầy giáo bám giết không tha.

Đến ban đêm mới phát hiện thì ra người trong trường học này nhiều hơn những người đã thấy ở ban ngày. Đám quái vật cầm kiếm cũng đột nhiên tăng lên gấp bội. Rất rất nhiều người bỏ chạy thục mạng, cuối cùng ngã sụp xuống đất dưới ánh trăng.

"Có phải bây giờ cửa sau đang mở không?" Lâm Nhất Chi đứng ở bên cạnh sân thượng, cô nhìn chăm chú vào hiện trường tàn sát bên dưới.

"Ừ." Diệp Tương Ly thản nhiên đáp lại, anh như không nhìn thấy thảm trạng dưới sân trường, đôi mắt nhìn ngọn đèn nơi xa, mặt mày cực kỳ hờ hững.

Lâm Nhất Chi lấy một tấm card đổi vài chai coca, cô đưa một chai cho Diệp Tương Ly, chai khác đặt xuống tay vịn lan can. Diệp Tương Ly hơi bất ngờ với động tác của cô, anh im lặng giây lát nhưng vẫn nhận lấy coca, chỉ là anh cầm trong tay, không có ý định sẽ uống.

Lâm Nhất Chi không để ý đến hành động của anh, chính cô ngửa đầu uống một ngụm lớn, cảm nhận được bọt khí nảy lên ở đầu lưỡi. Cô không quá thích uống coca, chẳng qua bây giờ chất lỏng lạnh lẽo có thể làm cô cảm thấy được an ủi phần nào.

Diệp Tương Ly cầm chai coca, một lúc lâu cũng không có động tác. Cho đến khi Lâm Nhất Chi vô tình đụng phải tay vịn, chai coca còn thưa kia bị rơi xuống sân sau đó vỡ nát dưới đất, gây ra tiếng vang không nhỏ.

Anh thấy mấy con quái vật bị tiếng động hấp dẫn, bọn nó tụ tập lại bên vỏ chai coca. Anh cười khẽ, đồng thời nói nhỏ câu gì đó. Tiếng nói quá nhẹ quá nhẹ, thế cho nên vừa mới ra khỏi miệng đã bị gió cuốn đi.

Nhưng Lâm Nhất Chi vẫn nghe rõ lời anh nói.

"Đã lâu không gặp."

Đêm nay trôi qua rất nhanh.

Ánh mặt trời xua đuổi hắc ám, vết máu trên mặt đất đã khô cạn biến thành màu đỏ thẫm khó coi. Một đêm đuổi giết làm lòng người sợ hãi đã trôi qua, cho dù là ánh mặt trời cũng không thể làm bọn họ thả lỏng được.

Lâm Nhất Chi và Diệp Tương Ly sóng vai đi trong sân trường. Những học sinh bên cạnh đều vội vội vàng vàng, không ai cúi đầu nhìn vết máu thì thi thể đầy đất. Số lượng học sinh bị vơi đi nhiều, trên mặt đất có rất nhiều đồng phục dính máu.

Quả nhiên cửa sau bị đóng vào ban ngày.

Nhưng ngoài dự đoán chính là lúc sau bọn họ gặp được Triệu Nhất Văn, tuy rằng anh ấy khá nhếch nhác, trên người cũng bị dính rất nhiều vết bẩn khả nghi nhưng không có dấu vết bị thương.

"Tớ phát hiện hình như những người đó không đến gần đống rác." Triệu Nhất Văn vừa nói vừa ngửi quần áo của mình, xấu hổ nói nhỏ: "Tối hôm qua tớ trốn ở sau xe rác suốt đêm."

Đi theo sau anh ấy là cậu thiếu niên la lối om sòm tối quan. Thiếu niên cũng đang hít lấy hít để quần áo của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Khả năng đến tối cửa sau mới mở, chúng ta đợi ở xung quanh một chút chờ trời tối, cửa vừa mở là đi luôn."

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất Chi, cậu ta xấu hổ đi đến bên này vài bước, sau khi đến gần ba người thì cúi gằm mặt xem giày của mình.

Mọi người lại đợi một lúc.

Người đàn ông tinh anh và người phụ nữ dẫn theo vài người đi tới, trên người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều cũng lấm lem vết máu, nhìn thấy Lâm Nhất Chi và Diệp Tương Ly vẫn gọn gàng sạch sẽ thì sắc mặt lập tức trở nên âm u. Chờ đến khi nhìn thấy Triệu Nhất Văn và thiếu niên cũng nguyên vẹn lông tóc không hao tổn gì thì sắc mặt người phụ nữ tóc quăn hoàn toàn tái mét.

Đêm qua cô ta bị một lao công đuổi giết suốt đêm, không chỉ người bị thương mà mái tóc quăn lượn sóng cũng bị gọt hơn nửa, hình tượng hoàn toàn mất hết.

Triệu Nhất Văn nhìn cái đầu trọc một nửa của cô ta thì phì cười ra tiếng, đổi lấy một ánh mắt hung tợn, anh ấy lập tức nhịn cười. Thiếu niên lại không kiêng nể gì cả, cậu ta cười hai tiếng, nói móc: "Oa, bà thím làm tóc ở đâu thế?"

Người phụ nữ tóc quăn vén tay áo muốn xông lên đánh lộn nhưng bị người đàn ông tinh anh kéo lại. Nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh ta, người phụ nữ tóc quăn hung hăng liếc xéo hai người nhưng cũng không tiến lên nữa.

Tóc vàng còn ở, học sinh nam cũng còn ở đây. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi khác và nữ sinh đi cùng hôm qua không còn ở đây nữa. Sắc mặt nam sinh hoảng hốt, tuy rằng lúc trước cậu ta vẫn thường xuyên để lộ vẻ sợ hãi nhưng bây giờ sự uể oải đã vây lấy cậu ta. Hai ngày nay cậu ta và nữ sinh kia rất thân mật, không biết có phải cô ta biến mất làm cậu ta bị đả kích hay không.

Lâm Nhất Chi nói ra suy đoán của mình, rằng có phải cánh cửa sau chỉ mở ra vào buổi tối hay không. Những người khác nghe xong cũng cảm thấy có lý, bọn họ bàn bạc quyết định buổi tối sẽ canh giữ ở xung quanh chờ cửa mở. Lại bàn bạc đến tối mà quái vật lại xuất hiện thì nên làm gì.

Lâm Nhất Chi nhìn con số trên đầu bọn họ. Người đàn ông tinh anh là số 2, người phụ nữ tóc quăn là số 3, mà tóc vang kia lại biến thành 4, còn cậu học sinh kia không cần xem cũng biết chắc chắn là 0. Rõ ràng tối hôm qua bọn họ đã tiêu hao không ít tấm card.

Lâm Nhất Chi sờ những tấm card của mình qua túi áo, cô suy nghĩ một vấn đề. Từ khi tiến vào đến bây giờ, tuy đã trải qua hai buổi tối nhưng trên thực tế thời gian không lâu. Nhưng vậy thì những tấm card đồ ăn thức uống này có lợi ích gì?

***

Tác giả có lời muốn nói

Diệp Tương Ly: Đương nhiên là vì để em không bị chết khát chết đói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play