Editor: Qing Yun
Anh ấy thậm chí còn to gan xốc nắp thùng nước lên rồi cúi đầu kiểm tra bên trong.
Lâm Nhất Chi thật sự muốn khen anh ấy trâu bò. Không gian ở đây không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn bao quát cả phòng, ngoài những thùng nước to kia thì không còn chỗ nào có thể giấu người được nữa, lúc này tất cả những thùng nước kia đều sắp bị Triệu Nhất Văn xốc ngược hết lên rồi.
Cô cố gắng tránh những vết máu trên mặt đất, dùng đèn pin nhỏ soi sáng miễn cưỡng có thể nhìn ra vết máu ấy là của thứ gì đó bị kéo lê, vết máu uốn lượn vào sâu trong phòng.
Triệu Nhất Văn xem hết các thùng nước cũng không phát hiện được cái gì, cuối cùng anh ấy cũng chú ý đến vết máu dài trên mặt đất. Bình thường trường học cấm người không phận sự đi vào sau bếp, bởi vậy hai người hoàn toàn không biết khu rửa đồ ở chỗ nào. Cách một tấm mành dày nặng, căn phòng yên tĩnh dị thường.
Giống như tiếng kêu khóc thảm thiết kia chưa từng xuất hiện.
Lúc này bệnh ảo tưởng của Triệu Nhất Văn phát tác, anh ấy nhặt chiếc mâm trên đất lên, mượn đèn pin của cô muốn đi trước dò đường. Anh ấy vừa cẩn thận tiến lên phía trước vừa che chở Lâm Nhất Chi ở phía sau, dáng vẻ như sắp đụng phải kẻ địch đáng sợ. Tuy rằng rất không thích hợp nhưng Lâm Nhất Chi vẫn không nhịn được bật cười.
Triệu Nhất Văn nghe thấy tiếng cười khẽ của cô nhưng cũng không có tâm trạng quay lại nhìn. Thật ra trong lòng anh ấy sợ cực kỳ, nhưng là một người đàn ông, ở thế giới chưa biết này, anh ấy thấy mình nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ phái nữ.
Huống chi, cô gái này còn là bạn gái cũ của anh ấy.
Tình hình trong phòng còn thảm hơn ở bên ngoài, máu tươi tung tóe và đồ vật rơi vãi khắp mặt đất. Trong này là phòng để đồ, rau củ gạo thóc đều ở đây cả. Túi bột mì chất đầy trong góc tường, rau dưa lăn lóc đầy đất.
Nhìn như ở đây cũng không có ai, chỉ là tiếng hít thở rất nhỏ kia vẫn làm lộ vị trí của người trong phòng. Lâm Nhất Chi nhẹ nhàng đi đến bên đống bột mì, đồng thời phát hiện tiếng hít thở kia lập tức trở nên dồn dập hơn.
Cô dừng lại trước đống bột mì bị người cố ý xếp chồng lên, đống bột mì này và vách tường tạo ra một khe hở có thể giấu người vào trong, trên túi vải bạt trắng tinh có dấu vết màu đỏ sậm.
Lâm Nhất Chi vẫy tay với Triệu Nhất Văn ý bảo anh ấy lại đây. Người sau đã đi đến, dựa vào ưu thế thân cao thăm dò nhìn vào, vừa lúc đụng phải đôi mắt kinh hoàng, làm anh ấy sợ tới mức lùi về phía sau một bước.
Hoàn toàn đã quên hình tượng không biết sợ là gì của mình, anh ấy cười gượng dùng đèn pin soi vào góc tường.
Trong góc tường là một thiếu nữ mặc đồng phục trường Thanh Thủy, dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt non nớt, vừa nhìn là biết đây chính là học sinh cấp ba hàng thật giá thật.
Học sinh giả Lâm Nhất Chi: "... Cô ra đây."
Nghe vậy nữ học sinh càng sợ hãi hơn, cô ta run rẩy rụt vào trong, ánh mắt nhìn Lâm Nhất Chi tràn đầy khủng hoảng như thể trước mặt cô ta là yêu ma quỷ quái. Cuối cùng vẫn là Triệu Nhất Văn kiên nhẫn dỗ dành, nữ học sinh này mới do dự chui ra khỏi góc tường.
Sau khi ra ngoài, cô ta lập tức dính sát vào Triệu Nhất Văn, rũ mắt không dám nhìn Lâm Nhất Chi, dáng vẻ hoa lê dính mưa xuất hiện trong đời sống hiện thực đúng là khiến người ta thương tiếc.
Lâm Nhất Chi cúi đầu đùa nghịch tấm card trong tay, cô không nói gì cả. Việc hỏi chuyện đương nhiên rơi xuống đầu Triệu Nhất Văn, anh ấy nhìn nữ học sinh vẫn đang khóc nức nở, căng da đầu hỏi: "Sao, sao thế này?"
"Trời tối... Có quái vật." Học sinh nữ lại không nhịn được khóc thút thít: "Có quái vật, ăn thịt người... Em, bạn của em bị ăn." Nói đứt quãng, còn yếu ớt đáng thương xích lại gần Triệu Nhất Văn như thể sắp dán hẳn lên người anh ấy.
Lâm Nhất Chi hứng thú nhìn số 8 màu đỏ trên đầu cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến dáng vẻ giả mù sa mưa kia. Trên thực tế rất nhiều anh chàng thẳng tính đều không nhìn rõ được gương mặt thật của những cô nàng hai mặt, Triệu Nhất Văn của bây giờ chính là như vậy, rõ ràng anh ấy không phát hiện ra nữ học sinh kia đang cố chiếm được sự đồng tình.
Diễn lố như thế mà còn làm anh ấy an ủi chân thành từ tận đáy lòng.
Nữ học sinh tên là Tần Tiểu Ngư, theo lời cô ta nói đây cũng là lần đầu tiên cô ta chơi loại trò chơi này. Cô ta vốn là học sinh của trường Thanh Thủy, cho rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ bình thường mà thôi.
Nghe thấy Tần Tiểu Ngư cũng là học sinh Thanh Thủy, Triệu Nhất Văn vui mừng buột miệng thốt ra: "Vậy là đàn em rồi."
Nhìn thấy trong mắt Tần Tiểu Ngư hiện lên vẻ khác thường, Lâm Nhất Chi chỉ hận không thể khâu miệng Triệu Nhất Văn lại. Cô yên lặng chửi thầm, nói không chừng người ta là học sinh khóa 2013, cậu phải gọi người ta một tiếng chị đấy.
Tuy rằng nghĩ thế nhưng Lâm Nhất Chi vẫn không nói gì cả, cô chỉ nghiêng đầu mỉm cười có lệ.
Tần Tiểu Ngư nói cô ta vừa tiến vào đã gặp một bạn nam, hai người kết bạn đi cùng nhau. Bây giờ bạn nam bị yêu quái tấn công, đã chết, trên người cô ta tuy có vết máu nhưng lại không có miệng vết thương rõ ràng, cái này thật sự không thể làm người ta không suy nghĩ sâu xa được.
Bởi vì hai cô gái đều đề phòng lẫn nhau cho nên bầu không khí giữa ba người có phần xấu hổ. Nhưng sự xấu hổ này không kéo dài bao lâu đã bị một loạt tiếng bước chân từ bên trái đánh vỡ. Lâm Nhất Chi nhanh chóng nhớ lại toàn bộ bố cục nhà ăn, hai bên trái phải kho hàng đi thông khu nấu ăn, chắc chắn cửa sau của kho hàng có thể đi thông ra ngoài được.
"Đi mau."
Ba người lập tức chạy đến cửa sau, tiếng bước chân phía sau nghe thấy động tĩnh của bọn họ thì trở nên nhanh hơn rất nhiều. May mà cửa sau khóa từ bên trong cho nên bọn họ có thể mở cửa ngay được.
Lâm Nhất Chi chạy một đoạn, cô dán sát lưng vào vách tường quay đầu nhìn, nương ánh đèn ngoài nhà ăn có thể nhìn thấy rõ người đang đuổi theo, kia rõ ràng là bác gái của nhà ăn. Biểu cảm trên mặt bác gái rất điên cuồng, đôi tay múa may trước ngực, đôi con ngươi màu xanh lục đang tìm kiếm người xung quanh.
Hàm răng là răng nhọn của dã thú, móng tay cũng dài và sắc bén hơn, rõ ràng đây đã không thể xem là người nữa. Lâm Nhất Chi đang nhìn thì thấy bác gái kia đảo mắt nhìn về phía ba người, sau đó lập tức lao tới.
Bọn họ không dám xem tiếp, cả ba xoay người bỏ chạy. Triệu Nhất Văn lôi kéo Tần Tiểu Ngư, ba người chạy nhanh về phía sân trường. Dường như phạm vi hoạt động của bác gái chỉ ở xung quanh nhà ăn, bà ta đuổi theo hai bước rồi dừng lại, chỉ dùng đôi mắt xanh đầy oán độc nhìn chằm chằm theo hướng bọn họ rời đi.
Dãy phòng học vốn tưởng tối om không có ánh đèn thế nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy có một vài phòng học sáng trưng. Cả dãy phòng học không có một âm thanh nào cả, Lâm Nhất Chi giấu mình sau bồn hoa, chậm rãi đi đến gần một phòng học đang sáng đèn.
Phòng học trống rỗng không có học sinh, chỉ có một thầy giáo đang tuần tra quanh dãy bàn ghế. Ông ta rũ ha tay bên người, không biết là đang cầm thước hay là cái khác.
Khi đi tới một bàn học, ông ta đột nhiên dừng bước, vẻ mặt ông ta giận dữ nhìn chằm chằm không khí như là học sinh ở bàn đó làm ra chuyện gì đáng giận. Đồng thời nâng thứ đang cầm trong tay kia lên muốn dạy cho học sinh không nghe lời một trận.
Lúc này Lâm Nhất Chi mới nhìn thấy rõ thứ trong tay ông ta không phải thước dạy học gì cả mà là một thanh kiếm dài, theo động tác lên xuống của ông ta, chiếc bàn gỗ đã bị chém nát tan tác. Nhìn thế nào cũng thấy rất quái dị.
Triệu Nhất Văn nổi da gà, nhỏ giọng mắng: "Ông ta bị tâm thần à!" Anh ấy vừa dứt lời liền thấy thầy giáo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bọn họ đang nấp, sau đó nở một nụ cười âm hiểm.
Anh ấy kinh hãi: "Không phải ông ta muốn chém bọn mình đấy chứ?" Đang nói, thầy giáo kia đã đi ra khỏi phòng học, đi về phía bên ngoài khu dạy học.
Lâm Nhất Chi tinh mắt phát hiện trên lưỡi kiếm kia có dính vệt tối màu, rất có thể trước khi chém cái bàn kia ông ta đã chém thứ gì khác, ví dụ như là người.
Tốc độ di chuyển của thầy giáo nhanh hơn bác gái rất nhiều, gần như chỉ trong vài phút đã đến trước mặt ba người, ông ta giơ thanh kiếm dài lên trước mặt Lâm Nhất Chi. Lưỡi kiếm ấy sáng ngời lạ thường trong bóng đêm.
Triệu Nhất Văn mở to hai mắt, anh ấy duỗi tay kéo Lâm Nhất Chi. Nhưng đồng thời phía sau có lực đẩy mạnh đánh úp lại, anh ấy không kịp đề phòng, không thu lực được nên bị đẩy về phía trước. Mắt thấy lưỡi kiếm sắp chém xuống người Lâm Nhất Chi, nhưng chính cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lưỡi kiếm sắc bén chém đến trước mặt Lâm Nhất Chi đột nhiên đổi hướng chém về phía Triệu Nhất Văn đang lao đến bảo vệ cô. Mọi việc gần như chỉ diễn ra trong tích tắc, Lâm Nhất Chi nhanh tay nhét một tấm card vào tay Triệu Nhất Văn.
Kiếm dài rơi xuống, vòng sáng bạc thoáng hiện hiện vây Triệu Nhất Văn vào trong, dù là lưỡi kiếm sắc bén cũng không thể chém xuyên qua. Tấm card trong tay anh ấy cũng hóa thành chùm sáng biến mất trong không khí.
Thầy giáo thấy một kích không trúng thì hơi nghi hoặc, ông ta không chém lại ngay. Lúc này phía sau tòa nhà thực nghiệm có tiếng động vang lên, vài người vừa lăn vừa bò ra khỏi cầu thang tối tăm. Thầy giáo lập tức bị hấp dẫn ánh mắt, ông ta xoay người nghênh đón những người kia.
Lâm Nhất Chi bèn nhanh chóng kéo Triệu Nhất Văn bỏ chạy, bọn họ trốn bên cạnh một bồn hoa to cách đó không xa. Triệu Nhất Văn hoàn hồn, anh ấy tìm kiếm Tần Tiểu Ngư nhưng sân trường to rộng nào còn bóng dáng nữ học sinh.
"Con nhỏ ác độc!" Triệu Nhất Văn oán hận. Anh ấy vẫn nhớ rõ vừa rồi có người đẩy mạnh mình ở sau lưng, lúc ấy người đứng sau chính là Tần Tiểu Ngư. Anh ấy mắng đến mười tám đời tổ tông của đối phương trong lòng.
Lâm Nhất Chi không để ý đến anh ấy, cô chăm chú nhìn thầy giáo và vài người đi ra khỏi tòa nhà. Nếu cô không nhìn nhầm thì mấy người kia đúng là người đàn ông tinh anh, người phụ nữ tóc quăn và đôi nam nữ trẻ tuổi cô gặp được lúc ban ngày.
Hiển nhiên mấy người đó có át chủ bài cho nên không sợ hãi thầy giáo, thầy giáo cũng không tiến lên tấn công ngay, hai bên đứng giằng co như vậy.
Vừa rồi khi cô đưa tấm card cho Triệu Nhất Văn, cô nhìn thấy trên đầu anh ấy lại xuất hiện con số, chẳng qua từ số 0 biến thành số 1, sau khi tấm card biến mất lại trở về số 0. Xem ra con số hiện trên đỉnh đầu tượng trưng cho số tấm card mà người đó có được.
Còn về màu sắc, trước mắt đã xuất hiện màu xanh lục, xanh lam và hồng, nhưng cụ thể những màu này đại biểu cho cái gì thì còn cần nghiên cứu tiếp.
***
Tác giả có lời muốn nói: Quyển đầu tiên sẽ không quá đáng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT