Mấy người vận chuyển tơ tằm được Đại phu nhân sắp xếp chỗ ở ở hậu viện.
Trong đoàn người không biết vì sao còn có thêm hai đứa trẻ đi cùng.
Để trẻ con đi cùng sao? Tư Uyển thắc mắc hỏi vị đại thẩm bên cạnh.
Đại thẩm xoa bả vai mỏi nhừ của mình, nói.
Ta nghe nói vậy.
Hai đứa nhóc đó cũng giỏi thật, đi từ biên giới nước ta đến tận kinh thành, người lớn còn chưa chắc đủ sức đi nữa là.
Haizz, chẳng như cháu trai nhà ta, mười tuổi rồi mà có chuyện gì không vừa ý nó là quấy khóc, um xùm cả lên.
Ha ha, chẳng phải do ông quá cưng chiều thằng cháu đó sao? Giờ than cái gì?
Trong lúc mọi người nói chuyện, không biết từ khi nào đã có hai đứa trẻ núp ở trước cửa xưởng nhuộm, lén lén nhìn vào, nhìn một lúc rồi nhanh chóng chạy đi.
Lát sau quay lại còn kéo theo một người.
A Xuân, A Đông hai đứa muốn đi đâu? Nếu để Đại phu nhân biết hai đứa chạy lung tung thì sẽ bị mắng đấy.
Trần thúc thúc mau đi theo tụi con đi.
A Xuân và A Đông đồng thanh nói.
Hai cái đứa này thật là...
Trần Lập đang muốn dạy dỗ hai đứa nhỏ mấy câu thì Tần Dung trùng hợp đi ngang qua.
A, Tần chưởng quỷ.
Xin lỗi, hai đứa nhỏ có chút quậy phá, cô thông cảm cho.
Trần Lập vẻ mặt áy náy.
Không sao, chúng chỉ là trẻ con, ham chơi một chút thôi mà.
Nếu mọi người muốn đi tham quan một vòng, tôi có thể giúp dẫn đường.
Tần Dung tỏ ra hiếu khách, nói.
Làm phiền Tần chưởng quầy rồi.
Nói là Tần Dung dẫn đường nhưng kết quả vẫn là hai đứa trẻ A Xuân A Đông đi đầu, hai cặp chân nhỏ chạy một mạch đến xưởng nhuộm.
A Xuân chỉ tay vào cửa xưởng nhuộm, giọng trẻ con lắp bắp nói với Trần Lập.
Ở đây, ở bên trong.
Trần Lập khó hiểu hỏi cô bé.
Con muốn tìm gì ở bên trong? Trong đó không có đồ chơi đâu.
A Xuân lắc lắc đầu.
A Đông thay cô bé nói tiếp.
Tỷ tỷ, là tỷ tỷ ở bên trong.
Đúng vậy, bọn con đã thấy tỷ tỷ.
Hai đứa nhỏ còn muốn chứng minh lời nói của mình là sự thật, định chạy vào xưởng nhuộm thì bị Trần Lập mỗi tay xách lên một đứa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Phải Ánh Trăng
2.
Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3.
Chiều Hư
4.
Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
=====================================
Đừng có chạy lung tung nữa.
Thấy A Xuân và A Đông kiên quyết muốn vào trong như vậy, Tần Dung có vẻ thích trẻ con nên nhẹ giọng nói.
Nếu hai đứa muốn vào trong xem cũng được, nhưng phải hứa là không được chạy lung tung, được không?
Để làm tin, Tần Dung còn bắt A Xuân và A Đông nghéo tay với mình.
Trần Lập lần đầu thấy xưởng nhuộm vải lớn như vậy nên tròn mắt nhìn nhiều một chút, sơ sẩy để lọt mất hai con sóc nhỏ khỏi tay.
Trần Lập và Tần Dung đuổi theo, khi thấy chúng thì chúng đang bị một vòng tròn các cô các dì bao vây.
Tần chưởng quỷ.
Một người trong số họ đột nhiên hô lên, những người khác cũng biết điều nhanh chóng giải tán.
Đám người tản ra, một dáng vẻ có chút quen đập vào Trần Lập.
Tư Uyển...
Trần Lập gọi một tiếng như dò hỏi.
Tư Uyển nghe có người gọi tên mình thì nhìn sang.
Trần tam thúc, sao thúc lại ở đây?
Trái đất rất tròn, đi đâu cũng có thể gặp được người quen.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Tần Dung nói.
Đúng là quá trùng hợp rồi.
Lúc nãy A Xuân A Đông có ý dẫn Trần tiên sinh đến đây phải không?
Bọn đệ nhìn thấy Tư Uyển tỷ tỷ nên mới đưa Trần thúc thúc đi tìm tỷ tỷ đó nha.
A Đông ngộng nghịu nói, vẻ mặt tự hào như vừa lập được công lớn.
Nhưng sao mọi người lại quen biết nhau vậy? Tần Dung thắc mắc hỏi.
Chuyện này thật ra là bọn ta mang ơn Tư Uyển cô nương.
Hơn một năm trước, Tư Uyển vì cứu một đám trẻ con mà bị dòng lũ cuốn đi, được Lưu Khắc Huân cứu nhưng bị mất trí nhớ.
Cũng may nhờ có Tư Uyển cô nương ra tay giúp đỡ.
Lần trước cô nương cùng Lưu tướng quân đi ngang qua thôn, trưởng thôn trách chúng tôi không giữ mọi người ở lại thêm mấy ngày.
Tư Uyển vội xua tay nói.
Thúc đừng nói vậy, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đó ai thấy được cũng sẽ ra tay giúp đỡ mà.
Mọi người cũng đã tiếp đón chúng tôi rất tận tình rồi còn gì.
Bọn họ nói thêm vài câu thì Tư Uyển phải trở lại công việc.
...***...
Số tơ tằm mà Trần Lập vận chuyển đến đều được đưa một viện riêng.
Bởi vì số lượng ít lại quý hiếm, nên Đại phu nhân sẽ đích thân xử lý chúng.
Từ kéo tơ, dệt vải,...mọi công đoạn Đại phu nhân đều không để ai khác động vào.
Buổi tối sau khi từ Phẩm Hương Lâu trở về, vẫn như như mọi khi, Tư Uyển cố ý đi ngang phòng Lưu Khắc Huân.
Cũng không ôm hy vọng sẽ gặp được Lưu Khắc Huân, dù sao hơn nữa tháng rồi.
Nhưng không ngờ là trong phòng lại sáng đèn.
Trong lòng Tư Uyển bỗng có cảm giác mừng rỡ, miệng bất giác cong lên.
Thấy cửa mở hé, Tư Uyển đi đến gần, nghe thấy âm thanh loạt soạt bên trong.
Đẩy cửa bước vào.
Công tử, là người sao?
Tâm trạng của Tư Uyển trong chốc lát rơi xuống, người trong phòng không phải Lưu Khắc Huân.
Chu tướng quân, sao ngài lại ở đây vào giờ này?
Ra là Tư Uyển.
Ta có chút việc.
Ừm, nói đúng hơn là lão đại nhờ ta lấy ít đồ.
Chu Ân giơ cái áo mình đang cầm trên tay lên cho Tư Uyển nhìn, trên giường còn đặt thêm vài cái quần cùng thuốc trị thương..