Nói đến Lưu Khắc Huân, sau khi chạy trối chết ra khỏi phòng Tư Uyển, hắn đi thẳng về phòng mình, đến y phục cũng không thèm cởi, nhảy thẳng vô thùng nước lạnh.

Nhiệt độ buổi tối rất thấp, nhưng lại không thể khiến Lưu Khắc Huân hạ hỏa.

Lưu Khắc Huân thở dài, điều chỉnh lại hỏa khí trong người.

Nhưng đó không phải hỏa khí trong tâm, mà là hỏa khí ở hạ thân.
Haizz, nếu thêm một chút nữa, ta nhất định không thể khống chế được mình.

Tư Uyển ơi là Tư Uyển.
Cả đêm đó, Lưu Khắc Huân và Tư Uyển chẳng ai nhắm mắt ngủ nổi, tâm sự trùng trùng.
...***...
Sáng hôm sau, Tư Uyển đứng trước cửa phòng Lưu Khắc Huân, dù có chuyện gì thì công việc vẫn phải làm.
Dứt khoát đưa tay gõ cửa ba cái.
Công tử...!Công tử, người đã dậy hay chưa?
Không có người trả lời, Tư Uyển gõ cửa lần nữa.
Công tử.
Tư Uyển đẩy nhẹ cửa: Cửa phòng không khóa.
Đi vào trong phòng, chăn gối chỉnh tề giống như chưa từng có người ngủ qua.

Nhìn hết một vòng, xác định không có ai trong phòng, Tư Uyển thở hắt ra.
Lưu Khắc Huân và Tư Uyển không gặp nhau không dừng lại ở đó.

Mấy ngày tiếp sau đó, Lưu Khắc Huân luôn tìm cớ để không về nhà, nếu có thì cũng chỉ lấy ít đồ rồi lập tức đi ngay.

Cơ hội cả hai nói chuyện là không có.
Thời gian này không gặp Lưu Khắc Huân, Tư Uyển cảm thấy rất tốt, nhưng cũng cảm thấy có chút hụt hẫng không rõ nguyên do.
...***...
Cơm trưa hôm nay có vị gì nhỉ? Tư Uyển ăn không vô chút nào, được một lúc thì ngồi ngẩn ra như người mất hồn.
Dương thẩm nhìn Tư Uyển như thế thì thở dài, dùng đũa gõ vào đầu cô ấy một cái.
Miếng thịt đó bị con hành hạ đến mức sắp đầu thai lần hai rồi kìa.
Tư Uyển bất giác nhìn xuống chén cơm, quả thật như Dương thẩm nói, cô ấy chỉ đành cười trừ.

Không lo ăn mà ngẩn người ra đó là gì? Hay trong người không khỏe.
Con không sao hết, chỉ là cảm thấy ăn không ngon thôi.

Để Dương thẩm lo lắng rồi.
Mọi người còn đang vui vẻ ăn cơm trò chuyện thì Lưu Xảo đi vào.

Cô ta vẫn bộ mặt hống hách đó.
Thời gian này tiệm vải có nhiều việc, một số người sẽ được điều đến đó hỗ trợ.
Lưu Xảo đọc ra một loạt cái tên, nam có nữ có, trong đó có còn tên của Tư Uyển.
Bắt đầu từ ngày mai các ngươi sẽ đến Phẩm Hương Lâu làm việc.
Nói xong thì Lưu Xảo lập tức rời đi.
Khoan đã.
Dương thẩm đột nhiên lên tiếng gọi.
Tư Uyển làm việc ở chỗ Đại thiếu gia, sao còn phải đến đó làm việc?

Lưu Xảo liếc xéo Dương thẩm.
Lắm mồm thật.

Gần đây công tử không có trong phủ, cô ta cũng có chuyện gì làm đâu.

Ta sắp xếp thì im lặng mà nghe theo đi.

Lưu Xảo nhìn sang Tư Uyển ngồi cạnh Dương thẩm, bỗng nhíu mày khó chịu, hừ một cái rồi bỏ đi.
Nghe Lưu Xảo nói chuyện ngang ngược như vậy, mọi người ai cũng khó chịu nhưng không làm gì được cô ta.
...***...
Gần đến năm mới, việc kinh doanh ở Phẩm Hương Lâu của Đại phu nhân cực kỳ tốt.

Số người làm bình thường là không đủ, vừa phải dệt vải, thêu thùa, điều chế hương liệu, đón tiếp khách đến mua hàng.

Thật sự rất rất nhiều việc.
Mỗi năm vào thời gian này, người hầu trong Lưu phủ đều sẽ có một số được đưa đến đây hỗ trợ.
Tư Uyển lúc trước đã từng học việc ở Hương viện Phẩm Hương Lâu rồi, đáng lý cô ấy sẽ sắp xếp ở Hương viện làm việc, vừa không cần phải tốn thời gian chỉ dạy lại từ đầu cho cô ấy, hiệu suất làm việc cũng tốt hơn.

Nếu người nào biết điều thì cũng sẽ biết Tư Uyển làm việc cho ai ở Lưu phủ, vuốt mặt phải nể mũi.

Nhưng công việc mà Tư Uyển nhận được một hôm nay là nhuộm vải.

Công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật điều chế màu nhuộm, còn rất vất vả.
Trước tiên là giặt lại số vải đã được nhuộm qua.

Một tấm vải lớn cần hơn mười người cùng xử lý.

Sau khi giặt thì phải kéo thẳng tấm vải rồi mới đem phơi khô.
Tư Uyển theo mọi người rất nhanh đã học được.
Chẳng mấy chốc thì đã đến giờ cơm trưa, vì công việc còn nhiều, những người ở xưởng nhuộm đành phải cầm chén đũa ngồi bệt xuống trước cửa ăn vội vàng miếng cơm.
Mọi người vất vả rồi.
Là chưởng quỹ của Phẩm Hương Lâu Tần Dung, cô ấy là một góa phụ, tính tình vui vẻ, cởi mở với mọi người.

Tần Dung đến còn cầm theo ấm trà, vừa đi vừa rót trà đưa cho mọi người.
Đi đến chỗ Tư Uyển thì đột nhiên dừng lại.
Đây không phải là Tư Uyển sao, sao cô lại đến đây?
Tư Uyển nhận chén nước Tần Dung đưa cho, cười đáp.
Trong tiệm nhiều việc như vậy, tôi đến giúp đỡ thôi.
Người hầu thân cận của Đại công tử mà còn phải đến đây làm, quan trọng là chạy thẳng đến xưởng nhuộm làm.

Ta hỏi thật chứ, ai sắp xếp cho cô thế?
Tư Uyển có chút khó xử.
Nhìn thái độ đó của Tư Uyển, bỗng Tần Dung đi ra cửa dẫn đến xưởng dệt.
TIẾU TIẾU, NGƯƠI ĐÂU RỒI~.
Tần Dung lớn giọng gọi.

Chỉ trong ba tiếng đếm, một cô gái dáng người nhỏ bé chạy đến.
Có mặt.
Tần Dung chỉ vào Tư Uyển.
Lưu Xảo kêu ngươi để cô ấy làm việc ở đây sao?
Ừm, cái này...đúng là Lưu tổng quản kêu muội làm thế..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play