Dương tổng quản thân thể mập mạp khó khăn xuống ngựa, đi đến trước mặt Lưu Khắc Huân, cười cười nói.
Lưu tướng quân trở về rồi.
Không biết có việc gì mà phiền Dương tổng quản đến tận đây vậy?
Hoàng thượng biết các vị tướng quân vất vả trở về nhưng chính sự quan trọng nên làm phiền ngài cùng ta vào cung.
Được, vậy làm phiền Dương tổng quản dẫn đường.
Bình thường, Lưu Khắc Huân không cần phải nói chuyện quá khách khí với bọn họ làm gì, nhưng tốt nhất là vẫn phải tránh gây sự với đám hoạn quan bên cạnh Hoàng thượng này, không biết một ngày đẹp trời nào, bọn chúng không vui lỡ nói gì với Hoàng thượng thì không hay.
Lưu Khắc Huân quay sang nói với Lưu Trúc.
Cô cô cùng mọi người về trước đi, nói với nội tổ mẫu con sẽ nhanh chóng trở về.
Nói rồi Lưu Khắc Huân lên ngựa vào cung.
Đến giờ cơm tối Lưu Khắc Huân mới mệt mỏi quay về.
Mấy người Chu Ân Cao Việt cũng ai về nhà nấy từ sớm.
Mẹ xem, A Huân về rồi kìa.
Lưu Trúc nhìn thấy Lưu Khắc Huân đầu tiên thì lên tiếng nói.
Lưu Khắc Huân vào đại sảnh, đầu tiên là hành lễ với Lưu lão phu nhân.
Nội tổ mẫu, con đã về rồi.
Ờ, con có mệt không? Lưu lão phu nhân vẻ mặt hiền từ xoa xoa đầu đứa cháu cưng.
Dạ không, con vẫn rất khỏe.
Vừa nói, Lưu Khắc Huân khoa tay múa chân chắc chắn bản thân không bị làm sao thật.
Bỗng Đại phu nhân xem vào giữa cuộc nói chuyện của hai người.
Mẹ à, đến giờ cơm rồi.
Hai bà cháu ăn cơm xong rồi nói tiếp.
Đại tẩu nói đúng đó, con đói sắp chết rồi đây này.
Một câu của Lưu Trúc đã thành công chọc cười cả nhà.
Sau bữa ăn cả nhà bốn người quây quần lại cùng nói chuyện, Lưu Khắc Huân kể lại một số việc đã trải qua ở Hải quốc.
Có ta ở đó nhất định sẽ không để Yun Phong trốn thoát đâu.
Lưu Trúc từng đấu với Yun Phong nên biết rõ thực lực của cô ta.
À đúng rồi, nha đầu Tư Uyển gặp chuyện gì sao? Cô ấy vốn dĩ đã ốm rồi, bây giờ trở về lại ốm thêm một vòng nữa.
Tướng đi cũng hơi cứng ngắc.
Tay thì bị vải quấn chặt.
Lưu Khắc Huân ngập ngừng không biết phải nói từ đâu.
Thật ra, Tư Uyển là bị Yun Phong làm bị thương, chân cô ấy bị Yun Phong đạp nhưng cũng may xương chỉ bị nứt thôi.
Sau đó thì gặp một số chuyện, con đã hứa sẽ bảo vệ Tư Uyển nhưng lại để cô ấy hết lần này đến lần khác bị thương.
Lưu Khắc Huân nói hết mọi việc mà Tư Uyển phải chịu đựng trong thời gian này.
Cô gái này còn trẻ nhưng lại rất dũng cảm.
Lưu lão phu nhân hiếm khi mở lời khen ngợi một ai đó.
Vâng, cô ấy lúc bị thương còn sợ con biết được, lo sẽ ảnh hưởng đến công vụ.
Lần này cũng nhờ cô ấy Lý Đại mới giữ được một mạng.
Lưu Khắc Huân nhân cơ hội này nói ra ưu điểm của Tư Uyển cho trưởng bối trong nhà biết.
Không biết Lưu Trúc là vô tình hay cố ý cũng nói tốt cho Tư Uyển.
Đúng vậy đó mẹ, chuyện này con cũng nghe tên nhóc Chu Ân nói, con bé Tư Uyển này đúng là rất giỏi.
Sau đó Lưu Trúc quay sang Lưu Khắc Huân nháy mắt một cái.
Lưu Khắc Huân cũng ngầm có đáp án của mình rồi.
Nói chuyện một lúc mà trời cũng sắp khuyu, Đại phu nhân dặn dò Lưu Khắc Huân nghỉ ngơi sớm rồi đưa lão phu nhân về phòng.
Đại sảnh lúc này chỉ còn lại hai cô cháu Lưu Trúc Lưu Khắc Huân.
Chuyến đi này thằng nhóc con hình như thu hoạch được rất nhiều thứ.
Lưu Khắc Huân giả ngây không biết Tứ cô cô của mình đang nói gì.
Con có trồng gì đâu mà thu hoạch.
Ừ, cứ giả ngốc đi.
Làm sau đó thì làm, bà nội và mẫu thân con muốn ẵm cháu lắm rồi đó.
Nói xong thì Lưu Trúc cất bước rời đi, giữa chừng thì nghe Lưu Khắc Huân nói.
Vậy Tứ cô cô nhanh chóng thành thân đi.
Câu nói làm Lưu Trúc xém nữa vấp té, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Lưu Khắc Huân.
Thằng nhóc thối tha, con chờ đó.
***
Nói đến Tư Uyển, từ khi trở về Tư Uyển ít nói hơn hẳn, đôi lúc lại ngồi ngẩn ra.
Khi Lưu Khắc Huân trở về tiểu viện thì đã thấy Tư Uyển ngẩn người ở trước cửa phòng hắn.
Có tâm sự sao? Lưu Khắc Huân đi đến ngồi cạnh Tư Uyển.
Không có...A.
Tư Uyển trả lời xong mới nhận ra không biết Lưu Khắc Huân từ khi nào đã ngồi cạnh mình, lo lắng vì lúc nãy không dùng kính ngữ.
Xin xin lỗi công tử, nô tì vừa rồi là trả lời trong vô thức thôi...
Lưu Khắc Huân bật cười, ánh mắt cưng chiều nhìn Tư Uyển.
Không sao, lúc chỉ có hai chúng ta, nàng cứ tự nhiên là được, không cần câu nệ tiểu tiết.
Dù Lưu Khắc Huân đã nói việc này rất nhiều lần nhưng họ đang ở Lưu gia, không phải ở bên ngoài.
Dù khi trước có thân đến mức nào, nhưng khi về Lưu gia, Tư Uyển biết mình chỉ là một nha hoàn.
Không muốn nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Tư Uyển đứng dậy nói với Lưu Khắc Huân.
Cũng muộn rồi, nô tì đã chuẩn bị nước ấm, công tử tắm rửa rồi đi nghỉ sớm thôi.
Được.
Vậy tối nay muốn ngủ ở chỗ ta hay ở chỗ nàng.
Tư Uyển ngớ người trước câu nói này, lắp bắp nói.
Cái cái này...
Quyết định vậy đi, tối nay ở chỗ ta.
Không nói nhiều lời, Lưu Khắc Huân trực tiếp kéo Tư Uyển vô phòng mình.
Công tử, công tử, nô tì không ở lại được đâu.
Buổi tối không có ta nàng không ngủ được thì phải làm sao?.