Nữ vương được Yun Phong đưa về thiên điện nghỈ ngơi.

Vì lo lắng cho phụng thể, Yun tướng quân hết mực tận tụy ở lại chăm sóc cho nữ vương.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp.
Một hạ nhân ra mở cửa.

Ở tầm mắt của Tư Uyển có thể nhìn thấy bên hông hắn có một vật bằng kim loại, bén, nhọn, có lẽ đó là nguyên nhân khiến thần sắc của hắn có vẻ hoảng sợ như vậy.

Tư Uyển bình tĩnh nói với đối phương.
Ta là Lưu Tư Uyển, cầu kiến tướng quân.
Tư Uyển cẩn thận bước vào trong thiên điện.

Không nhìn thấy Nữ vương mà chỉ thấy Yun Phong đang ngồi trên ngai vàng, ngồi một cách rất tự nhiên.
Đây là? Cô ta bị sao thế? Yun Phong nhíu mày hỏi Tư Uyển.
Tư Uyển đẩy Đại công chúa sang một bên.
Tác dụng của thuốc mê nên thần trí không tỉnh táo.

Thuốc mê? Đúng lý cô ta phải uống thuốc độc chứ, sao lại biến thành thuốc mê?.

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Tư Uyển có chút khó chịu nói.
Cô ta chắc đã phát hiện ta bỏ thuốc vào rượu, nên giả bộ uống.
Càng nói Tư Uyển lại càng mất khống chế, giọng mỗi lúc một lớn.
Ta nói cho ngài biết, lúc ngài còn ở đây hưởng thụ cảm giác ngồi trên ngai vàng thì Đại công chúa đã phá vỡ mọi kế hoạch của ngài.

Ngoài kia, đều bị người của cô ta bao vây cả rồi.
Hai mắt Yun Phong híp lại, nghi hoặc nhìn Tư Uyển.
Những lời mà ngươi nói, ta có thể tin được không, trong khi kế hoạch của ta đã được tính toán rất kỹ.

Còn ngươi, nếu như thật sự Đại công chúa đã cho người bao vây bên ngoài, chỉ với ngươi có thể bắt được cô ta sao.

Hừ, đúng là trò cười mà.
Siết chắt con dao nhỏ lúc nãy Tư Uyển dùng để khống chế Đại công chúa.

Tức giận quăng con dao về phía Yun Phong.
Tư Uyển không biết võ công, độ chính xác có thể không cao, cũng không thể chắc chắn sẽ không trúng, nhưng Yun Phong dường như ngồi bất động, một chút hoảng sợ trên khuôn mặt cũng hề có.
Con dao gần chạm đến người của Yun Phong thì bị hộ vệ của cô ta đánh văng đi.

Sau đó là cổ Tư Uyển bị hai thanh đao kề sát.
Ngươi to gan thật.
Tư Uyển hơi cúi đầu, bờ vai run run, sau đó là bật cười lớn.
To gan, ngài nói thử xem ai to gan hơn ai.

Ngài là đang tạo phản đó Yun tướng quân à.

Còn ta, ta không được phép xả giận lên người khiến cái đầu này của ta nhanh chóng chuyển nhà sao?
Yun Phong dùng ánh mắt giết người nhìn con mèo mướp, lúc trước còn sợ tái mặt khi bị mình dọa, hiện tại như mèo bị người ta dẫm phải đuôi, cào cấu điên loạn.
Yun Phong dựa vào ngai vàng, mắt nhắm lại, cô ta vẫn chưa chấp nhận kế hoạch của mình thất bại.

Bản thân đã bỏ ra rất nhiều thời gian, công sức, bây giờ đều công cốc.
Sai ở chỗ nào chứ...RỐT CUỘC LÀ SAI Ở CHỖ NÀO?

Quăng đồ rồi la hét, nhưng rất nhanh Yun Phong đã bình tĩnh lại.

Phất tay ra lệnh thuộc hạ đang kề đao vào cổ Tư Uyển lui xuống.
Ngươi, ngươi rốt cuộc biết được bao nhiêu thứ?
Trước khi nói về việc đó, ngài nên kiếm chỗ nào đó nhốt cô ta lại, đợi khi cô ta tỉnh lại thì lại thêm chuyện nữa.
Tư Uyển chỉ về phía Đại công chúa, nói rồi từ tốn chỉnh lại y phục, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Ngài đâu muốn ta biết kế hoạch của ngài mà, ta có thể biết được gì chứ.
Hừ, ngươi bây giờ ăn nói chẳng nể nang gì ai hết phải không?
Tư Uyển cười nhạt.
Đến nước này rồi, ngài nghĩ bản thân mình là ai chứ? Còn nói về việc ngài không biết sai ở đâu sao, ta giúp ngài giải đáp.
Tư Uyển đưa tay chỉ thẳng vào mặt Yun Phong.
Đó là ngài, quá tự mãn, cũng như xem thường người khác.

Ngài xem thường bản lĩnh của Đại công chúa, xem nặng thực lực đám thuộc hạ vô dụng của mình.
Tư Uyển kể một loạt sai phạm mà vốn dĩ một người thận trọng như Yun Phong nhất định sẽ không phạm đến.
Đầu tiên, cái ngày mà Yun Phong gọi Tư Uyển đến khi đang gặp mặt thuộc hạ của cô ta.

Tư Uyển đã nhìn thấy trên bàn của vài thuộc hạ của Yun Phong có vài tờ giấy ghi chép về vấn đề mua vũ khí, cũng như bản đồ đánh dấu nơi cất giữ.
Thứ hai, hôm Lý Đại đột nhập một tiểu viện bị thương.

Chỉ một tiểu viện bình thường có trộm đột nhập, mà người đi tìm kiếm lục soát kẻ trộm lại là trọng binh, lại còn do đích thân phó tướng dưới trướng Yun tướng quân dẫn đầu lục soát.
...
Ta chỉ mới nói ra vài việc, cũng đủ thấy thông tin mật gì đó của Yun tướng quân có biết bao nhiêu cơ hội lọt ra ngoài.

Chỉ với một kẻ tầm thường như ta đã nhận ra bao manh mối, đừng nói đến Đại công chúa trữ quân một nước kia.

Theo ta thấy, bây giờ ngài nên ra đó đầu hàng, xem chừng còn có cơ hội sống.
Hàm hồ.

Thuộc hạ của Yun Phong lớn tiếng mắng Tư Uyển.
Chủ tử mới thật sự là chân mệnh đế vương, dù có đến đường cùng cũng không thể nào chịu nhục trước đám hạ tiện ngoài kia.

Bọn chúng không xứng.
Tiếp đó, hắn quay sang Yun Phong.
Tướng quân, trong tay chúng ta đang có hai con át chủ bài, nếu người muốn xông ra ngoài chúng thuộc hạ nguyện liều chết mở một con đường máu.
Đám thuộc hạ của Yun Phong đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
XIN NGƯỜI RA CHỈ THỊ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play